Đầu Bếp Toàn Năng Nổi Tiếng Trên Toàn Tinh Tế

Chương 26

Mười cái, vậy là hai mươi nghìn Tinh tệ đó.

Lâm An tạm thời quên đi đoàn du lịch lừa đảo, trước tiên mở phòng livestream trên tinh não: "Cảm ơn Siêu Giàu Có đã tặng Cơ Giáp Tinh Tế, vô cùng cảm ơn."

【ID quen thế, vị này có phải là người siêu giàu đó không…】

【Không nhìn nhầm, là anh nhà giàu siêu thích bao nuôi các streamer nhỏ đó. Streamer chạy mau!!】

【Siêu Giàu Có (Bình luận màu VIP): Tôi và cậu ấy là tình yêu song phương cảm ơn… Streamer xin hãy nhất định đi chơi cùng em trai tôi, tiền là tôi trả, tuyệt đối an toàn, yên tâm.】

Thời Viễn Thâm đang làm việc trong văn phòng của mình.

Văn phòng được trang trí theo phong cách tối giản đen trắng xám, sang trọng kín đáo và có chiều sâu. Anh ta ngồi trên chiếc ghế da trông cực kỳ đắt tiền, vẻ mặt nghiêm túc, người không biết còn tưởng anh ta đang ký hợp đồng lớn trị giá mấy trăm triệu.

Anh ta động ngón tay, lại donate thêm quà tặng 20.000 Tinh tệ.

【Siêu Giàu Có (Bình luận màu VIP): Em trai tôi nó từ nhỏ đã ngứa đòn không biên giới, chẳng có ai chơi cùng nó.】

Nền tảng livestream này cũng thuộc sở hữu của công ty anh ta.

Anh ta đã donate quà ở không biết bao nhiêu phòng livestream, sau tên là một chuỗi dài các danh hiệu đủ màu sắc, không ít cái còn là hiệu ứng động, nhìn thoáng qua đã có cảm giác rất lòe loẹt.

Quà tặng vừa donate đi, người anh ta theo dõi đặc biệt liền gửi tin nhắn tới: "Sao lại donate quà cho người khác? Em ghen đó."

Là Omega anh ta vừa tán đổ.

Làm anh trai đã tạo điều kiện tốt như vậy cho em trai rồi, chắc cũng không cần anh ta lo lắng nữa. Nghĩ vậy, anh ta nhanh chóng rời khỏi đây, quay về phòng livestream của Omega nhà mình.

Lâm An chỉ thấy vị huynh đệ siêu giàu này tổng cộng donate quà 40.000 Tinh tệ, để lại hai câu nhắn, rồi phủi áo ra đi, để lại một mình cậu ngơ ngác trong gió.

Cậu chỉ có thể dời tầm mắt sang Thời Tiêu: "Anh trai anh?"

Thời Tiêu đỡ trán: "Họ."

Ồ, anh họ.

Bên kia Thời Tiêu xem tinh não, nói: "Tàu tối nay đến, lịch trình họ nói lát nữa sẽ gửi qua."

Để tránh Lâm An lại nói lời từ chối, anh đưa tay bịt miệng đối phương: "Cậu không đi họ cũng không trả lại tiền, hơn nữa cậu còn phải trả lại tiền cho tôi."

Phí thuê nấu ăn mười ngày này.

Vì số tiền vừa mới từ âm thành dương của mình, Lâm An khuất phục.



Tàu đến vào lúc chiều tối. Chỉ nhìn thân tàu thôi đã không giống thuyền đánh cá nhỏ, kích thước chỉ nhỏ hơn tàu đánh bắt xa bờ một chút, cũng không giống thân tàu hình dòng chảy màu trắng mà Lâm An từng thấy ở thời đại của mình. Thiết kế tràn đầy cảm giác tương lai, các ống đèn huỳnh quang màu tím, xanh lam khiến nó thoạt nhìn có phong cách cyberpunk.

Tổng thể là màu xanh trắng, bề ngoài có nhiều hoa văn trang trí. So với những con tàu chú trọng công năng, con tàu này rõ ràng là chuyên dùng để tiếp đón khách du lịch và người giàu có. Trên boong tàu còn có một bể bơi, nhân viên phục vụ mặc đồng phục chỉnh tề, xếp thành hai hàng ngay ngắn, chào đón khách.

Chỉ cần nhìn một cái, Lâm An đã xác định, tuyệt đối không rẻ.

Tàu lớn không thể đậu ở bãi cát hoặc bãi đá ngầm, nhưng đây là thời đại tinh tế, thời đại mà toàn dân đều tập trung vào cây công nghệ. Con tàu từ từ bay lên ở khu vực gần bờ, các thiết bị bay lơ lửng cực kỳ tương lai phân bố khắp đáy tàu, cứ thế đậu con tàu lên bờ.

Thời Tiêu thích ứng rất tốt với cảnh này, dù sao cũng là người tinh tế bản địa, lại còn là người giàu, đủ loại công nghệ đen tràn ngập cuộc sống.

Nhưng Lâm An là người ngoài hành tinh mà, cậu xem rất mới lạ, trông chỉ hận không thể đưa tay sờ sờ thứ chỉ tồn tại trong phim này.

Con tàu đó tiến vào bãi cát vẫn chưa dừng lại, mãi cho đến một bãi cát bằng phẳng, thiết bị bay từ tính từ từ tắt, con tàu hạ xuống mặt đất, làm tung lên một lớp cát. Một cánh cửa lớn trên đó mở ra, các robot phục vụ lần lượt đi ra, đủ hai hàng, bốn năm mươi người, ngay cả thảm đỏ cũng trải rất ra dáng.