"…… Cậu nhóc này." Thời Tiêu lau mặt, cũng không giận lắm: "Cảnh giác là tốt, nhưng lần sau nhìn lại phía sau trước đã."
Lâm An tay còn xách con bạch tuộc, không ngừng xin lỗi người ta: "Có lẽ hình tượng xã hội đen của anh đã quá ăn sâu vào lòng tôi……"
Buổi chiều cậu ăn cá nướng của đối phương, buổi tối liền tặng cho đối phương một "phát tát" (bằng bạch tuộc), đúng là không ai lấy oán báo ơn hơn cậu.
Nghĩ đến con cua xanh lớn mình bắt được và con bạch tuộc trong tay, hai thứ này cộng lại cũng phải bốn năm cân (khoảng 2-2.5kg), cậu cân nhắc một chút, lấy con cua xanh vẫn còn rất khỏe mạnh trong ba lô ra cho Thời Tiêu xem: "Anh Thời, con cua xanh tôi vừa bắt được, còn sống, tặng anh! Coi như tạ lỗi với anh, hôm nay thật sự rất ngại……"
Con cua xanh lớn oai vệ vung vẩy cặp càng to, miệng há ra ngậm vào còn đang nhả bong bóng. Thời Tiêu nghĩ đến đám Trùng tộc mình đã gϊếŧ trên chiến trường, bộ phận miệng của chúng hình như cũng thế này.
Nếu không phải anh biết Trái Đất chưa bị Trùng tộc ô nhiễm, anh đã tưởng đây là Trùng tộc xâm lược rồi.
"Vậy tặng anh con bạch tuộc này nhé?" Sự do dự của Thời Tiêu bị Lâm An nhận ra, cậu lập tức đổi cái khác.
Bạch tuộc chắc chắn đã chết, nhưng các xúc tu vẫn kiên cường ngọ nguậy nhè nhẹ.
Ánh mắt Thời Tiêu di chuyển qua lại giữa hai thứ trông có vẻ hung dữ này, anh thăm dò hỏi: "Tối nay cậu định ăn cái này?"
Lâm An gật đầu.
Cua xanh lớn và bạch tuộc tươi sống đấy, người ở đất liền muốn mua cũng đắt lắm.
【Cười chết mất, mặc dù có cái chế độ làm mờ khuôn mặt, nhưng vẫn cảm nhận rõ ràng sự ghét bỏ của anh đẹp trai.】
【Bảo tôi ăn cái này tôi cũng ghét bỏ thôi hahahahahaha.】
【Cũng được mà, tôi từng đi du lịch Trái Đất rồi, một số cửa hàng có bán, cua thì chưa ăn, nhưng từng ăn bạch tuộc… Ừm, cảm giác dai nhai không nát… Khách hàng cũng ít gọi, vẫn khuyên nên ăn cá hấp thông thường hơn.】
Trước đó, Thời Tiêu có xem qua nghề nghiệp của Lâm An là nghệ sĩ, lẽ nào là công ty vô lương nào đó ép nghệ sĩ biểu diễn livestream kinh dị?
Xuất phát từ một loại suy nghĩ thương hoa tiếc ngọc nào đó, anh nói: "Tôi tặng cậu một ống dung dịch dinh dưỡng nhé?"
Dung dịch dinh dưỡng là thực phẩm phổ biến nhất của người dân tinh tế, đựng trong ống thủy tinh nhỏ, giá cả tùy thuộc vào thương hiệu, loại rẻ nhất năm Tinh tệ một ống, không có mùi vị, cảm giác giống như nước mũi, nhưng một ống nhỏ là có thể khiến người ta có cảm giác no bụng, mức độ lưu hành trong dân chúng tinh tế cực cao.
Thời Tiêu không thiếu tiền, dung dịch dinh dưỡng của anh là hàng hiệu lớn, một ống ít nhất cũng vài nghìn Tinh tệ.
Lâm An "A" một tiếng, hiểu ý đối phương, giải thích với anh: "Cái này ăn được thật mà! Hơn nữa còn rất ngon!"
"Vậy à!" Thời Tiêu gật đầu, hỏi: "Dung dịch dinh dưỡng của tôi có khá nhiều vị, cậu có thích vị nào không?"
Hoàn toàn không giống như tin lời cậu.
"Để tôi làm cho anh ăn, chắc chắn ngon!" Điều duy nhất Lâm An không thể chấp nhận là có người nghi ngờ nguyên liệu tươi ngon và tài nấu nướng của cậu, máu hiếu thắng của cậu lập tức dâng lên.
Thời Tiêu vốn định từ chối, nhưng omega trước mắt này lúc nói câu đó mắt như muốn phát sáng, đối với mùi vị của hai sinh vật biển trông không bắt mắt trong tay lại có niềm tin cực lớn.
Cũng khá tự tin đấy.
Đến khi anh phản ứng lại, anh đã dẫn người ta đến gần lều của mình rồi.
Vừa nãy ở bờ biển, omega đã tiện tay xử lý con bạch tuộc, mấy bộ phận không ăn được như miệng, mắt, túi mực đều đã vứt đi. Lúc này cậu đang ôm một đống bạch tuộc và một con cua nửa sống nửa chết nhìn anh.
Thời Tiêu thầm nghĩ, anh quả nhiên không chống lại được sự khống chế của pheromone sao? Lẽ nào đến tuổi thật sự sẽ thấy omega nào cũng thuận mắt?
Lâm An khẽ ho một tiếng: "Vậy tôi nhóm lửa nhé?"