Vương Phượng Cần vừa lo lắng vừa ấm ức: "Chị cả của Tiểu Viễn, chị nói vậy là có ý gì chứ? Tôi có thể muốn làm gì? Tôi thật sự chỉ nghĩ đây là quần áo của bà ngoại ruột Nha Nha, tốt cho đứa bé."
"Chỗ chúng tôi là như vậy đó, lấy quần áo của người già đã khuất cho con nít mặc, trẻ con vía yếu, người già có thể phù hộ cho nó."
"Tri Thu, mẹ thật sự không có ý gì khác, nếu con cũng cảm thấy mẹ làm không đúng, mẹ xin lỗi con, mẹ quỳ xuống dập đầu cho con cũng được..."
Vừa nói, Vương Phượng Cần thật sự định quỳ xuống trước mặt Thẩm Tri Thu, Nhạc Minh Tuệ vội vàng kéo bà ta lại, sắc mặt rất khó coi, cô biết Vương Phượng Cần khó đối phó, nhưng không ngờ lại khó đối phó đến thế.
Bà ta lại thật sự nói quỳ là quỳ, người mà đến lòng tự trọng cơ bản cũng không có này thật sự đáng sợ.
Cũng chẳng trách Thẩm Tri Thu lại bị người mẹ kế này nắm thóp chặt như vậy.
Người mặt mỏng, đạo đức cao đúng là không đối phó nổi loại người như Vương Phượng Cần.
"Thím, thật ngại quá, xem tôi hiểu lầm thím rồi."
Nhạc Minh Tuệ là nhà báo, hàng ngày phải tiếp xúc với đủ loại người tam giáo cửu lưu, cô có thể co được duỗi được, còn biết cách moi lời.
Đỡ Vương Phượng Cần ngồi xuống, Nhạc Minh Tuệ bắt đầu nói chuyện phiếm với Vương Phượng Cần: "Tay thím khéo thật, bộ đồ nhỏ này may đẹp quá, còn đẹp hơn cả đồ bán trong trung tâm thương mại lớn."
Vương Phượng Cần rõ ràng rất hưởng thụ lời xin lỗi và khen ngợi của Nhạc Minh Tuệ, nhưng lời nói vẫn tỏ ra khiêm tốn: "Chị cả của Tiểu Viễn kiến thức rộng, tay nghề của tôi sao sánh được với đồ bán trong trung tâm thương mại lớn, tôi chỉ là hồi trẻ có học ở tiệm may một thời gian thôi."
"Tôi nghe nói thím và chú Thẩm quen nhau ở tiệm may đúng không ạ? À đúng rồi, sao chú Thẩm không đến? Hôm qua không đến thăm Tri Thu, hôm nay lại không đến, là không khỏe trong người ạ?"
Vương Phượng Cần không thấy có chuyện gì, liền nói thẳng: "Ông ấy trưa hôm qua uống say quá, giờ vẫn còn ngủ, đợi ông ấy tỉnh rồi sẽ qua."
"Chú Thẩm này cũng thật là vô tâm quá nhỉ, Tri Thu sinh non mà ông ấy chẳng lo lắng chút nào."
Nhạc Minh Tuệ không khỏi có chút thương cảm cho Thẩm Tri Thu, tục ngữ nói có mẹ kế thì có cha dượng, lời này quả không sai chút nào.
Nếu đổi lại là cô, ba cô không biết sẽ lo lắng đến mức nào. Hồi cô sinh Tần Phong, rất thuận lợi, lão gia tử còn lo đến toát mồ hôi đầy đầu đầy mặt.
"Phụ nữ ai chẳng phải trải qua chuyện này, hơn nữa ông ấy đến cũng chẳng giúp được gì."
Thẩm Tri Thu ở bên cạnh nghe không nói gì, nhưng trong lòng lại như biển động sóng gầm.
Cô nhớ lại, lúc Thẩm Lệ Nhã sinh, Thẩm Đại Cường đã ở ngoài canh cả ngày lẫn đêm, còn quỳ xuống không ngừng cầu nguyện dập đầu, chỉ sợ Thẩm Lệ Nhã có mệnh hệ gì.
Con người sợ nhất là so sánh, vừa so là có thể thấy ngay sự khác biệt.
Hơn nữa lúc Thẩm Lệ Nhã sinh, Vương Phượng Cần không nói như vậy, bà ta nói ba là chỗ dựa của con gái, có ba ở đó, có thể trấn áp được quỷ huyết bồn (quỷ ăn máu lúc sinh nở), con gái sẽ được bình an vô sự.
Ha, lần này cô đúng là đã nhìn rõ không ít người!
"Tiểu Viễn, nào, đưa Nha Nha cho chị bế." Nhạc Minh Tuệ đưa tay về phía Nhạc Minh Viễn, không nhịn được mà phàn nàn: "Hôm qua không phải ba bế, thì là mẹ bế, chị đến chạm vào Nha Nha còn không được."
Khi Nhạc Minh Viễn định đưa Nha Nha cho Nhạc Minh Tuệ, Nhạc Minh Tuệ lại vội giơ tay ngăn lại: "Đợi chút, chị đi rửa tay đã."
Cởϊ áσ khoác ra, Nhạc Minh Tuệ cẩn thận rửa tay xong mới bế Nha Nha qua, Thẩm Tri Thu chú ý thấy bộ móng tay dài màu đỏ tươi của Nhạc Minh Tuệ đã được cắt ngắn.
"Nha Nha, ta là bác cả đây."
Nhạc Minh Tuệ đưa ngón tay nhẹ nhàng chấm vào má nhỏ của Nha Nha, khiến Nha Nha cười khúc khích, lập tức làm trái tim Nhạc Minh Tuệ tan chảy vì sự đáng yêu.