"Mẹ hầm canh cá cho con đây, sáng sớm đã dậy hầm cho con rồi, thơm lắm, Tiểu Tường cứ đòi uống, mẹ còn không cho nó uống, lát nữa con phải uống nhiều vào đấy."
"Nghỉ ngơi cho khỏe, tranh thủ thời gian cùng Tiểu Viễn sinh thêm một thằng con trai nữa."
Vương Phượng Cần liếc nhìn Nhạc Minh Viễn, thấy anh không chú ý đến phía họ, bà ta ghé sát vào Thẩm Tri Thu, nhỏ giọng nói với cô: "Con đợi có con trai rồi, địa vị ở nhà họ Nhạc sẽ càng vững chắc hơn, biết không?"
"Bây giờ kế hoạch hóa gia đình, chỉ cho phép sinh một con, trai hay gái đều như nhau." Thẩm Tri Thu nghe Vương Phượng Cần nói càng ngày càng vô lý, không nhịn được mà đáp trả bà ta.
"Chính sách đó đều là để dân thường tuân thủ, nhà Tiểu Viễn họ không giống vậy." Vương Phượng Cần chỉ ước có thể dán chặt con mắt vào người Nhạc Minh Viễn.
Bà ta già rồi, nếu bà ta trẻ lại mười tuổi, bà ta cũng phải lao vào Nhạc Minh Viễn.
Người đàn ông điều kiện tốt như vậy đúng là có đốt đèn l*иg cũng khó tìm, sao lại để con nhóc Thẩm Tri Thu này gặp được chứ, đúng là trâu nhai hoa mẫu đơn, làm hỏng của tốt rồi.
Thẩm Tri Thu cảnh cáo Vương Phượng Cần: "Mẹ đừng nói bậy bạ loại chuyện này, nhà Minh Viễn không làm mấy trò lộn xộn đó đâu."
Đây là sự thật, tiếng tăm của nhà họ Nhạc trước nay luôn rất tốt.
Vương Phượng Cần là người nói năng không giữ mồm giữ miệng, nhưng nếu bị kẻ có ý đồ nghe được, lấy đó làm chuyện, sẽ gây ra rắc rối lớn.
"Quả nhiên con gái gả đi như bát nước đổ đi, hướng ngoại! Con nghe con nói xem, giờ thì biết con trai con gái khác nhau chỗ nào rồi chứ?"
Vương Phượng Cần lườm Thẩm Tri Thu: "Mẹ là vì tốt cho con, con không cảm kích thì thôi, ai bảo mẹ là mẹ kế! Không được người ta ưa, nói gì cũng sai."
"Mẹ oan cho con rồi nhé, con hướng ngoại chỗ nào, con là hướng về nhà chúng ta, được không?"
"Nhà Minh Viễn tốt thì con mới tốt, mẹ và ba chẳng phải cũng sẽ được nhờ sao? Còn Tiểu Tường nữa, có con và Lệ Nhã bảo vệ nó, sau lưng nó là nhà họ Nhạc và nhà họ Trần, sau này nó chẳng cần lo lắng gì cả."
Thẩm Tri Thu biết Thẩm Tường là cục vàng trong lòng Vương Phượng Cần, chỉ cần có lợi cho Thẩm Tường, là có thể nắm thóp được Vương Phượng Cần, khiến bà ta không dám dễ dàng nói bậy những lời không nên nói.
"Thuốc không thể uống bừa, lời cũng không thể nói bừa, họa từ miệng mà ra. Mẹ không quan tâm con, con có thể hiểu, nhưng mẹ cũng không quan tâm Lệ Nhã và Tiểu Tường nữa sao? Mẹ suy nghĩ kỹ đi, lời con nói có lý không?"
"Có lý, có lý! Con gái quý của mẹ à, vẫn là con nghĩ xa."
Vương Phượng Cần gật đầu lia lịa, mặt tươi cười, rõ ràng lời Thẩm Tri Thu đã nói trúng tim đen của bà ta.
Bà ta cho Thẩm Lệ Nhã đi học múa, chính là muốn cô ta có thể vào đoàn văn công, gả vào nhà tốt, sau này giúp đỡ nhiều cho đứa con trai bảo bối của bà ta.
Nhưng ai ngờ ngược lại toàn bộ đều bị con tiện nhân Thẩm Tri Thu này vớ được, trước là một Trần Xán, bà ta khó khăn lắm mới giúp Thẩm Lệ Nhã cạy được Trần Xán về tay, không ngờ thoáng cái nó lại câu dẫn được Nhạc Minh Viễn, gả vào nhà họ Nhạc.
Đúng là giống hệt con mẹ tiện nhân của nó, dựa vào cái mặt hồ ly tinh mà đi khắp nơi lẳиɠ ɭơ.
Nhưng ngày vui của nó cũng sắp hết rồi, nhưng trước đó, bà ta vẫn phải vắt kiệt nó thêm chút nữa.
"Tri Thu à, con có câu nói không đúng rồi, cái gì mà mẹ không quan tâm con? Đứa nào trong các con cũng là mạng sống của mẹ! Mẹ quan tâm hết! Haizzz, chỉ là con nhỏ Lệ Nhã chết tiệt kia không đáng tin cậy, mẹ thấy Tiểu Tường sau này chắc chỉ có thể dựa vào chị cả con thôi."
"Con nói xem nó kìa, hai đứa cùng vào đoàn văn công, con đã lên sân khấu bao nhiêu lần rồi, nó vẫn chỉ có thể làm tạp vụ ở hậu trường."