Tô Yêu Yêu bị hôn đến mức gần như không thở nổi, muốn anh ta dừng lại, nhưng chỉ phát ra tiếng rêи ɾỉ, nghe vào tai Thuỵ Cách lại giống như thuốc kí©ɧ ŧɧí©ɧ.
Thật vất vả mới được thả ra, nhưng ngay lập tức bị Thuỵ Cách ném lên giường, cơ thể cô quá nhẹ, thậm chí còn nảy lên hai lần.
Ánh mắt Thuỵ Cách u tối, tràn đầy du͙© vọиɠ chiếm hữu.
Liếʍ láp sợi bạc còn sót lại ở khóe miệng, anh ta liếʍ từng chút nước bọt của Tô Yêu Yêu, tất cả đều không bỏ qua.
Mà áo trên người anh ta bị Tô Yêu Yêu kéo xộc xệch, cúc áo cũng rơi mất mấy cái, đơn giản kéo mạnh một cái, những cúc còn lại không chịu nổi nữa, bung hết ra, để lộ l*иg ngực rắn chắc và cơ bụng săn gọn.
Thuỵ Cách quỳ một chân lên giường, cả cơ thể đè xuống. Tô Yêu Yêu bị bao phủ trong bóng tối của người đàn ông, vùng vẫy nhấc chân lành lặn lên, đạp một cái vào ngực anh ta.
Thuỵ Cách nhếch khóe môi, sức đạp của Tô Yêu Yêu với anh ta chẳng khác gì mèo con cào ngứa.
Bàn tay rộng lớn nắm lấy mắt cá chân mảnh khảnh của Tô Yêu Yêu.
Làn da ngăm đen của anh ta toát lên vẻ hoang dại, đối lập rõ rệt với làn da trắng như tuyết đầu mùa của Tô Yêu Yêu, tinh khôi không tì vết.
Sự chênh lệch thị giác lập tức thu hút ánh nhìn của Thuỵ Cách.
Thuỵ Cách cúi đầu, hôn lên mắt cá chân của Tô Yêu Yêu, lần này lại dịu dàng hơn trước rất nhiều.
“Anh mau thả tôi ra.”
Tô Yêu Yêu co chân giãy giụa, cô thật sự sợ hãi, sợ Thuỵ Cách giao phối với cô, cô còn chưa sẵn sàng tâm lý cho chuyện này.
Mà chiếc áo rộng trên người, vì động tác nhấc chân của Tô Yêu Yêu, phần vạt áo lập tức trượt xuống tận eo.
Đồng tử Thuỵ Cách khẽ run, anh ta nhìn thấy chỗ sâu kín nhất của cô gái. Yết hầu trồi lên sụt xuống, khao khát mãnh liệt.
“A! Đồ biếи ŧɦái!”
Tô Yêu Yêu xấu hổ đỏ mặt, vội đưa tay kéo vạt áo xuống che lại, hét toáng lên.
Mà đúng lúc này ở hành lang, Bạch Lai Ân vừa đi mua đồ về nghe thấy tiếng hét của Tô Yêu Yêu, lập tức mở cửa phòng.
Cảnh tượng trước mắt khiến đồng tử anh ta co chặt, tức giận lao tới, kéo Thuỵ Cách xuống giường, đấm thẳng một cú vào mặt anh ta.
“Đồ khốn! Anh đã làm gì vậy!”
Thuỵ Cách liếʍ má, rất không vui. Anh ta biết Bạch Lai Ân sáng nay đã đi vào trấn mua đồ, không ngờ lại về nhanh như vậy.
Thuỵ Cách cười lạnh, “Bạch Lai Ân, đừng giả vờ nữa, tôi sẽ không để anh độc chiếm giống cái này đâu.”
Chỉ có mình anh được hưởng sự an ủi tinh thần, quá bất công!
Bạch Lai Ân nhíu mày, Thuỵ Cách đang nói gì vậy? Việc chiếm hữu tiểu giống cái, anh ta đương nhiên cũng từng nghĩ tới…
Nhưng ở Đế quốc Tinh Diệu, giống cái vốn có thể theo chế độ một vợ nhiều chồng, thú phu ghen tuông sẽ bị mẫu chủ ghét, thậm chí bị bỏ.
Anh ta muốn làm một thú phu tốt.
Thấy Bạch Lai Ân im lặng, Thuỵ Cách càng chắc chắn suy đoán của mình là đúng, lập tức nổi giận đùng đùng.
Đáng ghét!
Tại sao không phải anh ta gặp Yêu Yêu trước, như vậy có lẽ người cô ấy dựa dẫm, thân thiết sẽ là anh ta, và anh ta cũng có thể nhận được sự an ủi tinh thần đầu tiên từ Tô Yêu Yêu.
“Bạch Lai Ân! Đồ đạo đức giả!”
Thuỵ Cách không chịu thua, vung một cú đấm qua. Khóe miệng Bạch Lai Ân bị đánh đến chảy máu.
Tô Yêu Yêu hoảng sợ, lập tức bật khóc.
“Đừng đánh nữa! Hu hu…”
Hai người đang chuẩn bị lao vào đánh nhau, nghe tiếng khóc của cô gái mới dừng lại.
Trong lòng cả hai đều cùng một suy nghĩ: Hỏng rồi, dọa cô gái nhỏ sợ rồi.