Bỗng nhiên, một tiếng khóc xé lòng vang lên từ trong phòng, tiếp theo là tiếng khóc "oa oa..." vang dội của đứa trẻ.
Mọi người bên ngoài đều trợn tròn mắt.
"Sinh rồi sao?" Lão phu nhân là người đầu tiên lên tiếng kinh ngạc.
Bà đỡ và mấy bà vυ' giúp cắt dây rốn, lau người, mặc quần áo cho đứa bé.
Hạ Thất Nguyệt bận rộn khâu vết thương cho sản phụ.
Hoắc An Lăng định chạy vào trong, bị bà vυ' ngăn lại: "An Lăng thiếu gia không được vào, Nhị thiếu phu nhân mẹ tròn con vuông rồi..."
Hạ Thất Nguyệt khâu xong vết thương, nói: "An Lăng thiếu gia có thể vào rồi."
"Nói bậy, phụ nữ sinh con, làm sao đàn ông có thể vào được? Điềm xấu." Lão phu nhân lại quát Hạ Thất Nguyệt từ bên ngoài.
Hạ Thất Nguyệt lười đôi co với lão phu nhân cổ hủ này.
Những người này chưa từng thấy qua, Hạ Thất Nguyệt không yên tâm, cô đành phải tự mình túc trực bên cạnh sản phụ.
Nửa tiếng sau, căn phòng được dọn dẹp sạch sẽ, người nhà họ Hoắc mới lần lượt vào thăm hỏi Thẩm Tiếu Tiếu.
Đợt đầu tiên vào là Hoắc An Lăng, mẹ anh ta và lão phu nhân.
Quả nhiên, nhìn thấy Thẩm Tiếu Tiếu lúc này, biểu cảm của họ cũng khác nhau. Nhị phu nhân và Hoắc An Lăng tuy thấy có chút kỳ lạ, nhưng cũng không hỏi gì, còn lão phu nhân thì khác.
Lão phu nhân liếc nhìn Hạ Thất Nguyệt, nghiêm nghị hỏi: "Cô làm gì Tiếu Tiếu vậy?"
"Bà nội, đây là phương pháp điều trị của Tây y, rất hiếm gặp." Hoắc An Lăng ra mặt giải thích.
"Hừ."
Lão phu nhân hừ lạnh một tiếng: "Thằng nhóc này, ý con là lão phu nhân này chưa từng thấy qua sao?"
Hoắc An Lăng nắm tay Thẩm Tiếu Tiếu, cười nói với lão phu nhân: "Không dám, không dám, bà nội là người học cao hiểu rộng nhất." Nói xong, anh ta mới nhìn sang Hạ Thất Nguyệt, gật đầu: "Đa tạ đại bá mẫu, An Lăng xin được cúi đầu cảm tạ."
Ặc!
Hạ Thất Nguyệt bây giờ dù sao cũng chỉ là một cô gái mười sáu tuổi, bị một người đàn ông lớn như vậy gọi là đại bá mẫu, cô xấu hổ đến mức muốn độn thổ.
Lúc này, Hạ Thất Nguyệt pha loãng một ống Oxytocin, chuẩn bị tiêm vào ống truyền dịch. Cô cụp mắt xuống, tập trung tiêm thuốc, che giấu sự xấu hổ của mình, nói: "Đều là người một nhà, không cần khách sáo."
Thẩm Tiếu Tiếu đã kiệt sức, hiện tại hoàn toàn dựa vào thuốc tốt của Hạ Thất Nguyệt mới duy trì được hơi thở.
"Sau khi tiêm Oxytocin, có thể bụng sẽ hơi đau, đây là hiện tượng bình thường." Hạ Thất Nguyệt nhìn vào mắt Thẩm Tiếu Tiếu, nói.
Thẩm Tiếu Tiếu gật đầu nhẹ, yếu ớt nói: "Đa tạ đại bá mẫu!"
"..."
Lại là đại bá mẫu.
Chết quách cho rồi!
"Không cần, cô đừng nói chuyện, nghỉ ngơi cho khỏe." Hạ Thất Nguyệt lấy lại thái độ chuyên nghiệp của mình.
Nhị phu nhân cũng nói vài câu cảm ơn Hạ Thất Nguyệt, chữ "đại tẩu" cứ lăn qua lăn lại trên đầu lưỡi mà không sao nói ra được.
Cô gái này thực sự quá trẻ, quá non nớt, Nhị phu nhân còn lớn tuổi hơn cả mẹ của Hạ Thất Nguyệt, bà ấy cũng không gọi được.
Thẩm Tiếu Tiếu cần được nghỉ ngơi, lão phu nhân và những người khác chỉ có thể bế đứa bé mới sinh chơi đùa.
"Tiếu Tiếu giờ không sao chứ?" Nhị phu nhân hỏi Hạ Thất Nguyệt.
Hạ Thất Nguyệt nói: "Chăm sóc tốt thì không có vấn đề gì lớn."
Lão phu nhân vừa nghe thấy vậy liền nổi đóa, quát: "Không có vấn đề gì lớn là sao? Không phải cô rất giỏi sao?"
Nhị phu nhân kéo tay áo lão phu nhân: "Mẹ."
Lão phu nhân trừng mắt nhìn con dâu, tức giận nói: "Kéo ta làm gì? Cô ta đã tự mình xung phong đỡ đẻ cho Tiếu Tiếu, thì phải chịu trách nhiệm đến cùng, đảm bảo cháu dâu nhà ta không có vấn đề gì."