Giang Miễn tiếc nuối.
Dù có hơi thiệt một chút, nhưng cũng không ảnh hưởng đến tâm trạng.
Hắn không phải không thể phản bác, chỉ là tranh cãi để hơn thua nhất thời, cuối cùng khiến cả hai đều khó xử thì hoàn toàn vô nghĩa. Chi bằng tỏ ra yếu thế một chút, để lại ấn tượng tốt cho đối phương.
Huống chi, hắn cũng đâu phải thật sự không giữ lại chút gì cho mình.
“Nếu đã vậy, tôi sẽ không làm phiền Nhạn công tử luyện kiếm nữa.” Nói xong, Giang Miễn liền rời đi.
Nhạn Ly cất đồ vào không gian giới tử, đồng thời để ý thấy đối phương không quay về phòng mà đi ra ngoài. Dù vậy, hắn đi làm gì thì cũng chẳng liên quan đến cậu.
...
Đêm buông xuống.
Bóng dáng áo xanh lại xuất hiện trong sân, người đàn ông không biết từ đâu kiếm được một chiếc quạt xếp, cầm hờ hững trong tay.
Giang Miễn trở về rất đúng lúc, hắn lại gặp Nhạn Ly đang luyện kiếm.
Đêm tối tĩnh lặng, khác với cảm giác ban ngày, ánh sáng mờ nhạt làm dịu đi những chiêu thức phức tạp, đồng thời tăng cường cảm giác âm thanh của kiếm pháp, từng nhát kiếm vang lên được phóng đại đến cực điểm.
【Mỹ nhân dưới ánh trăng, chẳng qua cũng chỉ đến thế...】
【Kiếm pháp đẹp quá, không phải tôi khoe chứ số Tám ngầu thật đấy! Thôi được, tôi thừa nhận tôi là fan nhan sắc của số Tám, tôi muốn làm giọt mồ hôi lăn dài trên người mỹ nhân cơ~】
【Số Tám xem luyện kiếm và tu hành thành hoạt động thường ngày rồi à? Tôi thấy hắn cả ngày chỉ làm hai việc này thôi.】
Không có góc nhìn toàn cảnh như thượng đế, Giang Miễn không rõ Nhạn Ly đã luyện tập bao lâu, nhưng từ tần suất hai lần trở về đều tình cờ gặp cậu, có thể thấy đối phương hẳn là luyện rất chăm chỉ.
Đợi cậu thanh niên luyện kiếm xong, Giang Miễn rất biết cách cổ vũ, vỗ tay khen ngợi, “Kiếm pháp thật xuất thần nhập hóa! Trước đây Nhạn công tử từng là kiếm tu sao? Đến phó bản này rồi mà vẫn khổ luyện như vậy.”
Dù sau khi phó bản trước kết thúc, hắn đã chú ý thấy trong cửa hàng trò chơi có thể dùng điểm tích lũy để mua lại năng lực của mình hoặc các năng lực khác, nhưng hắn biết lần trước đối phương không hoàn thành nhiệm vụ phó bản duy nhất có thể kiếm điểm, nên có thể loại trừ khả năng đối phương dùng điểm mua năng lực khác.
Mà giờ đây đối phương lại thành thạo một năng lực đến vậy, khả năng duy nhất là năng lực trước đây của cậu có liên quan đến điều này, hoặc đây chính là năng lực của cậu ta, với điều kiện tiên quyết là thân phận, không cần phải mua thêm.
Có lẽ vì luyện hơi lâu, trên người cậu thanh niên lấm tấm mồ hôi mịn, cậu dựa vào cây, gương mặt ẩn trong bóng đêm trông rất thoải mái.
Có thể chính vì sự thả lỏng này mà cậu thanh niên vô thức để lộ một chút thông tin.
“Đại khái là vậy? Tôi không nhớ rõ, ký ức của tôi không đầy đủ.”
Giang Miễn: “Lại xuất hiện vấn đề tương tự như phó bản trước sao?”
Nhưng trong phó bản này, đối phương trông khá bình thường, sẽ đi theo cốt truyện, làm nhiệm vụ một cách nghiêm túc, thậm chí còn “đấu trí” với hắn qua lại rất cân sức, không hề chịu thiệt chút nào, hoàn toàn không giống dáng vẻ ngây thơ không hiểu sự đời như trong thiết lập thân phận.
Cậu thanh niên lắc đầu, cơ thể khẽ ngả ra sau, đôi mắt dường như mang theo chút mơ màng.
Dưới ánh trăng mờ ảo, cảm giác ấy như một ảo giác, khiến người ta không thể nhìn rõ.
Cậu thốt ra một câu “Không phải” rồi không nói thêm gì nữa.
Giang Miễn dùng quạt khẽ chạm vào cằm, hơi trầm ngâm, “Nếu đã không nhớ, thì cứ để không nhớ vậy.”
“Quá khứ đã là mây khói, con người luôn phải hướng về phía trước. Điều quan trọng nhất của cậu bây giờ là sống sót thoát khỏi trò chơi sinh tử này, Nhạn Ly.” Giọng hắn dịu dàng khuyên nhủ.
【Thật là một câu nói chân thành.】
【Tôi rõ ràng biết đối phương là một tên bại hoại giả tạo, lại còn giỏi đóng kịch, nhưng tôi vẫn bị sự dịu dàng trong câu nói này làm rung động, giống như lúc còn sống khi bà nội vuốt đầu tôi vậy... Hơn nữa lần này hắn ta không gọi số Tám là ‘Nhạn công tử’, mà gọi cả tên đầy đủ luôn!】
【Thật ra thì, số Bốn rõ ràng không giống bà nội cậu đâu.】
【Vậy giống ông nội à?】
【Tôi không đành lòng dội gáo nước lạnh, nhưng nói thật, với loại người như số Bốn, dù lần này có để lộ chút tình cảm thật, thì trong đó chắc chắn cũng xen lẫn rất nhiều thứ khác.】
【Fan của số Tám cảm thấy... kệ anh ta thật lòng hay giả ý, ít nhất anh ta đã an ủi mỹ nhân của chúng ta. Mỹ nhân vốn đã đủ thảm với đống bệnh kỳ quái rồi.】
【Giá trị diễn xuất nhân vật +50】
【Nguồn: Hắn ta thương hại cậu.】
“...?”
Thương hại cái gì? Đây cũng tính là một phần của giá trị diễn xuất nhân vật sao? Rốt cuộc số Bốn đã tự tưởng tượng ra cái gì vậy? Cậu chỉ muốn cày chút giá trị diễn xuất đang bị đình trệ, tiện thể tạo cho mình một cái bối cảnh để cái “bệnh” của mình không quá vô lý thôi mà! Hơn nữa có mỗi 50 điểm diễn xuất, thật là keo kiệt!
Không nhận được kết quả như kỳ vọng, câu nói khó hiểu “hắn ta thương hại cậu” càng suýt khiến Nhạn Ly không giữ nổi biểu cảm.
Dù sao thì vở kịch này cũng nên kết thúc rồi.
Quá là đủ.
Số Bốn không phải kiểu người thích ngồi tâm sự, sẻ chia với cậu.
Cậu thu lại ánh mắt đang liếc lên, đứng thẳng người, giả vờ như không có chuyện gì mà chuyển chủ đề.
“Anh... tối nay đã ăn cơm chưa?”
Giang Miễn khẽ nắm cây quạt, dù sao cũng đã nghe “bí mật” của người ta, hắn rất biết điều mà không vạch trần.
Tuy nhiên, hắn không trả lời thẳng, mà hỏi ngược lại, “Nhạn công tử vẫn chưa ăn sao?”
Nhạn Ly: “Ừ, nhưng với thân phận này của tôi, đã có tu vi Trúc Cơ, vài bữa không ăn cũng chẳng sao.”
“Oh, nhưng tôi chưa ăn thì phải làm sao đây?”
Giang Miễn có chút khổ não nhìn sang phía đối diện, ra hiệu rõ ràng rằng hắn chỉ là phàm nhân bằng xương bằng thịt, một bữa không ăn là đói meo!
【Thực tế thì, số Bốn hoàn toàn không bao giờ để bản thân chịu thiệt. Trước khi về đây, hắn ta đã ăn no nê rồi.】
【Cú tát mặt chưa bao giờ nhanh đến vậy... Đáng ghét, ít nhất anh cũng giả làm người tốt lâu thêm chút chứ!】
【Trên kia, cậu cứ mơ mộng đi nha.】
【Vậy số Bốn nói dối là để làm gì? Muốn số Tám nấu ăn cho anh ta à? Vậy thì anh ta tính toán sai rồi, số Tám mấy ngày nay chưa từng nấu cơm, đói thì ăn đan dược tịnh cốc thôi.】
Không ngoài dự đoán của đám bình luận, Nhạn Ly đáp: “Vậy tôi mời anh ăn đan dược tịnh cốc nhé?”
Giang Miễn: “Thôi bỏ đi. Trong bếp có nguyên liệu không?”
“Không có, nhưng trong không gian giới tử của tôi có một ít, anh cần không?”
“Ừ, để tôi nấu cho cậu một bữa.”
Yên Ly ngạc nhiên: “Anh còn biết nấu ăn nữa à?”
Giang Miễn khẽ cười: “Đương nhiên, nếu ngay cả kỹ năng cơ bản này cũng không biết, sẽ bị người ta chê cười đấy.”
Nhạn Ly – người có thể bị chê cười – dời mắt đi chỗ khác. Cậu chỉ là chưa từng xuống bếp thôi, nhưng không có nghĩa là không biết nấu!
【Hắn thật sự. tôi thật sự... Con người đúng là loài sinh vật phức tạp. Dù số Bốn hiếm hoi tốt bụng an ủi số Tám một chút, tôi cũng không dám tưởng tượng số Bốn lại đi nấu ăn cho số Tám. Mọi người ơi, tôi mơ màng luôn rồi!】
【Thành quen là được thôi mà.】
【Ôi, xem livestream đừng quá nghiêm túc, cứ coi như phim truyền hình là được rồi.】
Nhạn Ly đưa cho Giang Miễn một ít nguyên liệu mà hắn cần, rồi nhìn đối phương bước vào một lĩnh vực mà cậu chưa từng đυ.ng tới.
Chẳng bao lâu sau, cậu nhận được một bữa ăn đầy đủ sắc, hương, vị.
“Thử đi Nhạn công tử, xem có hợp khẩu vị của cậu không.”
“Anh đúng là đảm đang thật đấy.”
“?” Nụ cười của Giang Miễn khựng lại, đây là lời quái quỷ gì vậy?
Lỡ miệng nói ra suy nghĩ trong lòng, Nhạn Ly ho khan hai tiếng, giả vờ bận rộn bắt đầu ăn.
Món ăn vừa vào miệng, mắt Nhạn Ly lập tức sáng rực!
Đầu bếp lớn, quả nhiên quá đảm đang!
“Ngon không?”
Nhạn Ly gật đầu đầy chắc chắn, tay nghề nấu ăn này tuyệt đối là đỉnh cao nhất mà cậu từng gặp!
“Ngon là đương nhiên, dù sao cũng không phải miễn phí.”
Nhạn Ly suy nghĩ một chút, không lên tiếng mà ngầm đồng ý.
Đầu bếp nói gì thì là vậy đi, dù sao trong phó bản này, đồ mà tiên nhân cho cậu nhiều đến mức dùng không hết.
Không biết suy nghĩ của Nhạn Ly, Giang Miễn có chút ngạc nhiên. Qua hai lần giao tiếp trước, hắn đương nhiên nhìn ra đối phương không phải kiểu người chịu thiệt, nhưng lần này đối phương lại không từ chối hay mặc cả gì?
Dù vậy, đây cũng là một dấu hiệu tốt.
Những hành động của hắn đã bắt đầu khiến đối phương tin tưởng mình, đúng không? Dù chỉ là một chút thôi.