"Lục Hoài Tự đánh dấu một lần mười triệu, trả hết nợ tôi còn dư lại năm triệu, tiết kiệm một chút... đã có thể sống sung sướиɠ trên đời này rồi. Thêm vào đó, bình thường còn có năm tên ngốc gửi cho tôi năm khoản tiền không nhỏ, vậy tôi còn cần gì nữa?"
Kiếm được một khoản kha khá rồi nghỉ hưu bao nuôi tiểu bạch A được rồi.
Nghĩ đến phía sau có một tên ngốc nhiều tiền, Tần Họa đột nhiên quay đầu lại, khiến Ôn Xuyên đang không đề phòng giật bắn mình. Ôn Xuyên theo bản năng lùi lại hai bước, sau đó lại lo lắng tiến lên: “Mẹ, sao vậy?"
Vì tiền, Tần Họa sẽ không so đo cách xưng hô khiến nàng tăng thêm một bối này của Ôn Xuyên nữa. Nàng thay đổi thành một khuôn mặt hòa ái dễ gần: “Tiểu Xuyên, vào đi."
Sự việc bất thường chắc chắn có ẩn tình, Ôn Xuyên nhìn dáng vẻ hiền từ của nàng, trong lòng đột nhiên dâng lên một cảm giác kỳ quái. Sau đó, cô như chợt nghĩ đến điều gì, biểu cảm đáng thương lập tức thay đổi, vẻ mặt chán ghét: “Tần Họa, tôi cảnh cáo cô lần cuối, cô chỉ là thế thân của chị Trình Yến, cô vĩnh viễn không thể trở thành chị ấy."
"So với chị Trình Yến, cô còn không bằng một sợi tóc của chị ấy." Ôn Xuyên hít sâu một hơi, trong đôi mắt đen kịt tràn đầy vẻ mất kiên nhẫn: “Vì vậy tốt nhất cô đừng có mơ tưởng hão huyền, muốn thay thế chị ấy."
Một tràng lời nói này khiến Tần Họa hoàn toàn hoang mang, mặc dù trong lòng rất tức giận, nhưng đối mặt với kim chủ baba, Tần Họa cảm thấy mình cũng có thể nhẫn nhịn một chút: “Tiểu Xuyên, cậu đang nói gì vậy?"
"Lời nói chẳng mất tiền mua, lựa lời mà nói cho vừa lòng nhau, cậu không biết sao?" Nàng giả vờ đưa tay lên lau nước mắt: “Tiểu Xuyên, những lời cậu vừa nói thật sự làm tổn thương tôi."
Cho nên nhanh chóng ném tiền vào người tôi để an ủi tôi đi! Tần Họa nghĩ thầm.
Chỉ tiếc, vẻ đáng thương của nàng trong mắt Ôn Xuyên lại càng thêm châm biếm, Ôn Xuyên dường như không còn kiên nhẫn dây dưa với nàng nữa, cũng không còn hứng thú tiếp tục diễn trò "mẹ con ngược luyến tình thâm" nữa, lạnh lùng quay đầu bỏ đi.
"Tiểu Xuyên!" Tần Họa vội vàng đưa tay gọi cô, nhưng Ôn Xuyên không quay đầu lại, bước chân thậm chí còn nhanh hơn.
"Haiz." Tần Họa bất đắc dĩ thở dài: “Đang yên đang lành, sao tự nhiên lại trở mặt vậy?" Nàng tự kiểm điểm lại bản thân: “Chẳng lẽ là do vừa rồi mình quá dịu dàng với cô ấy?"
Tên Ôn Xuyên này có phải là không thích Omega dịu dàng không, có phải là thích người ta ngày nào cũng lạnh lùng với cô, rồi sau đó cô tự mình não bổ ra một màn kịch yêu mà không được không?
Nhìn thấy số tiền sắp đến tay bay mất, Tần Họa thở dài trở về nhà. Tuy nhiên, còn chưa kịp ở nhà được hai phút, thì từ nhà bên cạnh đã truyền đến những âm thanh kỳ quái, dưới ánh mắt kinh hãi của hệ thống, Tần Họa hăm hở chạy qua, nhưng chưa nghe được ba phút thì đã kết thúc.
"Nhanh vậy sao?" Tần Họa than thở.
Hệ thống: "..." Nó là một hệ thống tốt, tại sao phải trải qua những chuyện này?
Căn nhà nhỏ mà nguyên chủ đang ở rất đơn sơ, mùa đông thì lạnh, mùa hè thì nóng, còn bị dột nữa. Tần Họa nhìn chằm chằm vào mấy ngày được đánh dấu đặc biệt trên tờ lịch treo tường, theo bản năng đưa tay sờ lên tuyến thể mềm mại, mỏng manh ở sau gáy.
Cách kỳ động dục không đến ba ngày nữa. Trong kỳ động dục, thể chất yếu ớt của Omega sẽ càng thêm yếu ớt, đồng thời còn phải chú ý không để tin tức tố của mình tỏa ra ngoài, tránh thu hút Alpha mất kiểm soát đến đánh dấu. Thông thường, những gia đình có điều kiện sẽ chuẩn bị thuốc ức chế ở nhà, còn những gia đình không có điều kiện thì chỉ có thể mua miếng dán ức chế phổ biến hơn và rẻ hơn, rồi dựa vào chính nghĩa để chống đỡ qua kỳ động dục.