"Bình thường mẹ bận rộn công việc, tan làm rất muộn, lại sống một mình, con rất lo lắng cho sự an toàn của mẹ." Ôn Xuyên tuổi còn nhỏ, nhưng lại rất chu đáo quan tâm người khác: “Cho nên con nghĩ, nếu con có thể ở gần mẹ hơn một chút, mỗi ngày sau khi tan học con có thể đến đón mẹ tan làm cùng về nhà, bảo vệ sự an toàn của mẹ."
"Mẹ là Omega yếu đuối, nếu không cẩn thận gặp phải kẻ xấu..." Ôn Xuyên dừng lại, một lúc lâu sau mới nói: "Con có thể bảo vệ mẹ."
"Con đã trưởng thành rồi, không còn yếu đuối như trước nữa."
Giọng Ôn Xuyên càng ngày càng nhỏ, cho đến khi cuối cùng hoàn toàn biến mất. Những lời này nghe có vẻ như con bé và Trình Oanh trước đây đã xảy ra một số chuyện không vui về vấn đề tuổi tác, nhưng tôi không quan tâm, chỉ cười nói: "Tiểu Xuyên giỏi lắm."
Ý tôi ban đầu là muốn nói vài lời khen ngợi Ôn Xuyên, dỗ dành đứa nhỏ này choáng váng đầu óc, như vậy công việc tối nay của tôi sẽ rất nhẹ nhàng.
Nhưng ai ngờ, ngay khi tôi vừa dứt lời, Ôn Xuyên đột nhiên dừng bước, cau mày, vẻ mặt không vui: “Mẹ không nên nói như vậy."
Tôi: "?"
"Mẹ nên mắng con một trận." Ôn Xuyên nhíu mày, vẻ mặt có chút bực bội: "Mẹ nên mắng con trẻ con, không hiểu chuyện, chỉ biết làm theo ý mình, không quan tâm đến cảm nhận của người nhà và mẹ."
"Mẹ, mẹ nên mắng con, cả ngày chỉ biết gây chuyện khiến mẹ lo lắng." Ôn Xuyên nói từng chữ từng chữ.
Tôi mặt ngạc nhiên: "???" Ông lão xem điện thoại trên tàu điện ngầm.
Con không bị bệnh chứ?
Người chủ động xin bị mắng như thế này, tôi sống hơn nửa đời người thật sự chưa từng thấy. Tôi không khỏi lôi hệ thống ra, chỉ vào đầu hỏi: "... Ngươi chắc chắn con bé này bình thường chứ?"
Hệ thống đã trải qua nhiều sóng gió theo tôi những năm này cũng không khỏi ngẩn người, không chắc chắn lắm trả lời: "Chắc là vậy."
Vì sợ ký chủ sẽ tiếp tục dây dưa vấn đề này, hệ thống vội vàng biện minh: "Ôn Xuyên mà là đứa ngốc thì chẳng phải càng tốt sao? Ký chủ ngài nói bừa vài câu là có thể lừa được con bé rồi."
"Tiết kiệm công sức!"
Đúng là có lý... Tôi liếc nhìn khuôn mặt non nớt của Ôn Xuyên đang bốc hỏa vì tôi không làm tròn trách nhiệm, nhướng mày: “Được rồi."
Đứa nhỏ ngốc nghếch vừa mới trưởng thành này quả thực dễ dỗ dành hơn nhiều so với Alpha trưởng thành lý trí và biết kiềm chế như Lục Hoài Tự.
Tôi quyết định đáp ứng yêu cầu của Ôn Xuyên. Tôi lạnh mặt xuống, đôi lông mày như tranh vẽ nhanh chóng nhuốm một tầng sương giá: “Ôn Xuyên, rốt cuộc khi nào thì con mới lớn lên? Con có thể đừng làm loạn nữa được không?"
Đôi đồng tử đen láy của thiếu nữ dưới màn đêm như mực, sâu thẳm không thấy đáy.
Vẻ mặt vô cảm của tôi khiến Ôn Xuyên cảm thấy xa lạ, lại có chút thỏa mãn không hiểu nổi. Tôi tuy là Omega, nhưng khi tức giận thì khí thế cũng không hề thua kém Alpha, Ôn Xuyên bị tôi mắng đến mức hai tay không tự chủ được nắm chặt đặt trước người, cúi đầu xuống: “Con xin lỗi, con cũng chỉ là lo lắng cho mẹ..."
"Lo lắng cho ta? Con rốt cuộc là lo lắng cho ta hay là muốn lấy ta làm cái cớ?" Tôi chậm rãi tiến lại gần Ôn Xuyên, ngẩng khuôn mặt lạnh lùng lên, ngũ quan lúc này toát lên vẻ đẹp kinh tâm động phách, chỉ là vẻ đẹp này Ôn Xuyên không rảnh để ý, tim con bé đập rất nhanh, cảm xúc không tự chủ được trở nên căng thẳng dưới sự chất vấn của tôi.