Cố Dịch Lan giật mình, định giành lại cái túi nhưng lại không dám.
“Mẹ, đây là dì nhỏ của Kiến Sâm nói, mỗi người được chia sáu viên. Đủ kẹo rồi.”
Vả lại, trẻ con trong sân cũng không nhiều.
Bà cụ Cố hừ lạnh một tiếng: “Toàn lũ không biết tiết kiệm. Mẹ bảo một viên thì là một viên.”
Bà mà quyết, thì ngay cả một viên cũng không có.
Dù sao con gái lớn rồi cũng phải gả đi, chẳng cần phải tạo quan hệ tốt đẹp gì ở nhà mẹ đẻ.
Cố Dịch Lan nhíu mày, nhưng cuối cùng không tranh cãi với mẹ mình.
Bà cụ Cố như một vị vương gia đi tuần núi, trước tiên đứng trước cửa bếp liếc một cái, rồi chẳng thèm quan tâm Giang Tú Thanh đang bận rộn, cứ thế đi vào trong nhà.
Thấy mẹ mình đến, Cố Diệc Dân lập tức đứng dậy chào hỏi, rót cho bà một tách trà.
“Mẹ, mẹ ngồi uống trà đi ạ!”
Nhưng bà cụ Cố nào có tâm trạng mà uống trà, ánh mắt vẫn luôn đảo quanh phòng.
Khi nhìn thấy mấy hộp sữa bột và đồ hộp ai đó mang đến đặt trên sàn, bà lập tức nói: “Dạo này sức khỏe ba con không tốt, lấy một hộp sữa bột cho ổng. Còn mẹ thích ăn đồ hộp, lấy hai hộp cho mẹ.”
Cố Diệc Dân liếc nhìn mẹ mình, sau đó trực tiếp đưa cả túi sữa bột và đồ hộp cho bà.
“Đây là Tiểu Khê và Kiến Sâm mua cho ba mẹ, vốn định tối nay đưa cho ba mẹ. Nhưng mẹ đã đến rồi thì cứ cầm về trước đi.”
Mắt bà cụ Cố lập tức sáng lên, sau đó vui vẻ cười tít mắt.
Cái túi này có hẳn hai hộp sữa bột và bốn hộp đồ hộp cơ đấy!
Có được đồ tốt trong tay, bà liếc qua phòng con trai một cái, rồi hớn hở xách đồ về.
Nhưng trước khi đi, bà còn tiện tay lấy luôn túi kẹo mừng đã “tịch thu” trước đó.
Cố Tiểu Muội thấy mẹ mang đồ về, mắt sáng rực.
Tuyệt quá, lát nữa cô có thể lấy một hộp sữa bột và một hộp đồ hộp đem về!
Nhưng nghĩ đến việc bị mất một hộp sữa bột, chắc chắn mẹ sẽ xót ruột, thế là cô lại nghĩ ra cách khác.
“Mẹ, con thấy tối nay mẹ nên qua đó một chuyến nữa, có thịt ăn đấy. Họ ăn không hết thì mình có thể lấy thêm ít đồ về.”
Bà cụ Cố phẩy tay: “Mẹ không đi đâu, con đi đi, mang một dĩa thịt và rau về là được.”
Bà đi thì ăn được bao nhiêu chứ? Nhưng nếu bà không đi, họ sẽ phải mang qua cho bà, thậm chí còn mang nhiều hơn.
Cố Tiểu Muội thấy mẹ không chịu đi, bèn nhõng nhẽo: “Mẹ, con muốn mang một miếng thịt về mà!”
Bà cụ Cố lườm cô một cái: “Muốn thì tự đi mà xin.”
Giờ này Cố Tiểu Khê không có ở nhà, Lục Kiến Sâm cũng không, tối nay bà nhất quyết không đi.
Thấy mẹ không chịu đi, Cố Tiểu Muội dứt khoát chạy sang nhà anh trai.
Chị dâu cả vốn thích chiếm lợi, lại không hòa hợp với chị dâu hai, hợp tác với chị ấy để lấy một miếng thịt chắc cũng không khó.
Lúc này, Cố Tiểu Khê đang ở bệnh viện, hoàn toàn không biết có người đang nhắm vào thịt nhà mình.
Cô đang thì thầm với ông ngoại.
“Ông ngoại, ông thấy anh ấy thế nào?”
Ông ngoại Giang cười xoa đầu cô: “Là một chàng trai có năng lực! Sau này theo nó vào quân đội, nhớ chăm sóc bản thân cho tốt.”
“Vậy đợi con ổn định xong, ông ngoại đến doanh trại ở với con có được không?”
Cố Tiểu Khê nhìn ông ngoại đầy hy vọng.
Kiếp trước, sau khi xuất viện, ông ngoại vẫn không chịu ở nhà cô, cuối cùng bị ngã một cú, đến cuối năm thì qua đời.
Ông ngoại Giang bật cười: “Con bé ngốc này, sao lại nghĩ đến chuyện bắt ông theo con? Ông có phải bà ngoại con đâu, đến nấu cơm còn không biết. Con cứ sống tốt với Kiến Sâm là được rồi.”