Quân Tẩu Trọng Sinh Trả Thù Mẹ Kế, Làm Lại Cuộc Đời

Chương 6

Người phụ trách là một chị gái mặc áo xanh đậm bằng vải tổng hợp, nghe vậy liền ngước lên nhìn cô, giọng nói hòa nhã:

"Đúng rồi, em gái, em muốn đăng ký xuống nông thôn à?"

"Dạ."

Khương Vãn rút thẻ học sinh từ trong túi ra, đưa cho nhân viên phụ trách.

"Em tên là Khương Vãn, là học sinh trường cấp ba số một Hoài An, sắp tốt nghiệp rồi. Em muốn đăng ký đi Bắc Đại Hoang phục vụ."

"Em gái em là Khương Nguyệt, em trai em là Khương Uy cũng muốn tham gia phong trào trí thức về nông thôn, cống hiến cho Tổ quốc. Nhưng hôm nay hai đứa nó có việc nên không thể tự đến Văn phòng trí thức, nhờ em đăng ký giúp."

Khương Vãn lại lấy ra hai tờ giấy ủy quyền, đưa cho nhân viên phụ trách.

Kiếp trước, sau khi kết hôn với Hoắc Bắc Sơn, anh không chỉ cho cô một cuộc sống hạnh phúc viên mãn mà còn khuyến khích cô tiếp tục con đường học vấn.

Khoảng thời gian đó, cô thi đỗ vào Đại học Quân y Hoài An, còn học cả hội họa truyền thống, tranh sơn dầu và các loại nhạc cụ. Thư pháp cũng là một trong những môn cô tập luyện lúc ấy.

Nét chữ mạnh mẽ, cứng cáp của Hoắc Bắc Sơn, cô còn có thể sao chép giống hệt, nói gì đến việc bắt chước nét chữ của Khương Nguyệt và Khương Uy.

“Những thanh niên khác đều sợ phải xuống nông thôn, ba chị em nhà em lại chủ động đăng ký, đúng là có tinh thần giác ngộ rất cao.”

Nhân viên phụ trách cầm lấy thẻ học sinh cùng hai tờ giấy ủy quyền, nở nụ cười rạng rỡ, hết lời khen ngợi Khương Vãn.

“Bắc Đại Hoang đang rất thiếu nhân lực, ba chị em em đăng ký đi xây dựng, chắc sẽ không có vấn đề gì. Về nhà chờ tin tức nhé.”

“Dạ, cảm ơn chị, cảm ơn chị!”

Khương Vãn liên tục nói lời cảm ơn.

Lúc rời khỏi Văn phòng thanh niên trí thức, nhân viên còn đưa cho cô một bông hoa đỏ làm từ giấy, coi như phần thưởng cho tinh thần cống hiến.

...

Chưa đầy nửa tiếng sau khi Khương Vãn rời đi, hai mẹ con Lâm Lan đã có mặt tại Văn phòng thanh niên trí thức.

“Chào đồng chí, tôi tên là Lâm Lan, tôi muốn đăng ký cho con gái tôi đi xuống nông thôn.”

Nhân viên phụ trách nghe vậy thì sững người, vô thức quay đầu nhìn ra cửa sổ.

Hôm nay mặt trời mọc đằng Tây à? Sao hết người này đến người khác đổ xô đến đăng ký xuống nông thôn vậy?

“Đồng chí Lâm, con gái chị tên gì? Năm nay bao nhiêu tuổi? Trình độ học vấn thế nào?”

Vừa hỏi, nhân viên vừa đánh giá cô gái trẻ đi cùng Lâm Lan.

Thấy đối phương hiểu lầm, Lâm Lan lập tức kéo Khương Nguyệt ra sau lưng, giấu đi.

“Đây là con gái út của tôi, Khương Nguyệt. Người muốn xuống nông thôn là con gái lớn của tôi, Khương Vãn.”

Lâm Lan cười tươi rói, trả lời nhân viên phụ trách.

“Con gái lớn của tôi sắp tròn hai mươi tuổi rồi, là học sinh trường cấp ba số một Hoài An, năm nay tốt nghiệp.”

“Đồng chí Lâm, gia đình chị tích cực thật đấy. Vừa nãy đồng chí Khương Vãn vừa mới đăng ký xong rời khỏi đây, giờ chị lại đến.”

Nhân viên mở ngăn kéo, lấy ra hai tờ giấy ủy quyền.

“Ba đồng chí Khương Vãn, Khương Nguyệt, Khương Uy chủ động đăng ký đến nơi có điều kiện khắc nghiệt nhất, Bắc Đại Hoang, để góp phần xây dựng đất nước, tinh thần cống hiến này quả thật đáng quý. Tôi sẽ báo cáo chuyện này lên cấp trên, nhờ lãnh đạo trao huy chương cho ba đồng chí trẻ tuổi.”

Nụ cười trên mặt Lâm Lan lập tức cứng đờ.

Bà ta trừng mắt nhìn chằm chằm vào hai tờ giấy ủy quyền trong tay nhân viên phụ trách, không thể tin nổi, vội vàng xác nhận lại:

“Đồng, đồng chí, cô vừa nói gì? Khương Vãn, Khương Nguyệt và Khương Uy đều đăng ký đi xây dựng à? Chuyện này không thể nào! Người đăng ký xuống nông thôn chỉ có con gái lớn của tôi, Khương Vãn thôi! Nguyệt Nguyệt và Uy Uy còn nhỏ, không thể nào tự đăng ký được!”