Lục Ninh biết, lúc này tất cả mọi người, bao gồm cả Phó Tư Hàn, chắc chắn đang chờ cô nói hoặc làm điều gì đó.
Nhưng cô sẽ không làm gì cả. Cô không thể đi theo con đường cũ của nguyên chủ, càng không muốn có bất kỳ dính dáng gì đến F4, cũng không muốn trở thành pháo hôi của ai cả. Vậy thì không thể có bất kỳ liên hệ nào với F4.
Vì vậy, Lục Ninh mặt không biểu cảm xoay người đẩy đám đông ra, không ngoảnh đầu lại mà đi thẳng.
Mọi người: "..."
Phó Tư Hàn: "..."
Vào khoảnh khắc Lục Ninh đột nhiên xông ra, trong lòng tất cả mọi người đều trào lên hai chữ “quả nhiên”, quả nhiên người công khai tỏ tình lại xuất hiện rồi!
Bao gồm cả Phó Tư Hàn cũng nghĩ như vậy, bởi vì mỗi lần anh ta xuất hiện ở nơi công cộng, chưa bao giờ thiếu những người mạnh dạn tỏ tình.
Lời từ chối và biểu cảm anh ta đều đã chuẩn bị sẵn, kết quả Lục Ninh chỉ nhìn anh ta một cái rồi xoay người bỏ đi không chút biểu cảm.
Khoảnh khắc này, bầu không khí xung quanh trở nên yên tĩnh lạ thường, tất cả mọi người đều đồng loạt nghĩ đến một câu: “Thì ra còn có thể như vậy?”
Có thành công thu hút sự chú ý của Phó Tư Hàn hay không, mọi người không biết, nhưng họ thì đã bị khơi gợi hứng thú.
Không thể không nói, chiêu này dùng đúng thời điểm, im lặng mà hiệu quả!
Họ dám chắc rằng Phó Tư Hàn có thể không nhớ mặt những người đã công khai tỏ tình với anh ta, nhưng người vừa xuất hiện rồi biến mất ngay lập tức này chắc chắn sẽ để lại ấn tượng cho anh ta.
Trong chốc lát, những người vốn dĩ đang rục rịch muốn chạy ra tỏ tình đều tiếc nuối thở dài, sao họ lại không nghĩ ra cách này chứ, thật đáng hận!
Lục Ninh không biết rằng hành động xoay người đầy tiêu sái của cô đã bị một số người đánh giá là cao thủ.
Lúc này trở lại lớp học, không ít người, khi thấy cô xuất hiện, đều ném tới ánh mắt chú ý, trong ánh mắt mang theo vẻ dò xét, đánh giá, còn có một vài cảm xúc khác mà Lục Ninh không hiểu được.
Lục Ninh không chắc, nguyên chủ có phải mỗi lần vào lớp đều phải đón nhận những ánh mắt như vậy không, tóm lại những ánh mắt này khiến cô vô cùng khó chịu.
Cô giả vờ tự nhiên trở về chỗ ngồi, người ngồi phía trước quay đầu lại nhìn cô: "Nghe nói cậu bị bắt cóc cùng thiếu chủ Lâm Uyên, anh ấy có sao không?"
Nghe thấy câu hỏi này, Lục Ninh theo bản năng liếc nhìn những người khác trong lớp, phát hiện đám người này hoặc trực tiếp hoặc gián tiếp đều đang chú ý đến cô.
Lục Ninh lúc này mới nhận ra, vì sao vừa nãy khi cô bước vào, những người này lại nhìn cô như vậy, là cô đã đánh giá thấp mạng lưới quan hệ giữa các gia tộc quý tộc.
Thiếu chủ nhà họ Cố xảy ra chuyện lớn như vậy, những gia tộc có quan hệ ngàn cân treo sợi tóc với nhà họ Cố làm sao có thể không nghe ngóng được tin tức, vậy thì việc cô, người bị bắt cóc cùng anh ta, đương nhiên cũng sẽ lọt vào tầm mắt của mọi người. Học sinh bên ngoài có thể không biết Lục Ninh là ai, nhưng bây giờ cô dám chắc rằng nhiều người đã nghe qua tên cô rồi.
Thấy cô im lặng, đối phương có chút mất kiên nhẫn nói: "Sao vậy, câu hỏi này khó trả lời lắm à?"
"Anh ta có sao không thì sao tôi biết được, cô nghĩ anh ta sẽ chủ động nói với tôi những chuyện này sao?" Đương nhiên là không rồi, những người ủng hộ luôn vây quanh F4 này, sao lại nghĩ một người con nuôi như cô xứng đáng với F4 cao cao tại thượng của họ?
Quả nhiên, cô vừa dứt lời, đối phương liền cười khẩy một tiếng: "Cũng coi như cô còn có chút tự biết mình."
Lục Ninh cạn lời, chẳng lẽ việc bị bắt cóc cùng Cố Lâm Uyên là chuyện tốt sao?
Thần kinh!
Sau màn này, những người khác không còn đến làm phiền Lục Ninh nữa, dường như cũng đã hiểu ra, Lục Ninh dù bị bắt cóc cùng Cố Lâm Uyên thì sao chứ, chẳng qua chỉ là một người may mắn mà thôi.