Editor: Hye Jin
____________
Hừ, đây là số phận ư? Số phận của ai? Dù thế nào cũng không phải của cô. Vận mệnh của Khương Mật - cô là do chính cô nắm giữ. Bị hệ thống pháo hôi kéo vào một thế giới khác một lần là quá đủ rồi, cô sẽ không bao giờ để số phận của mình bị người khác điều khiển nữa.
Mẹ Khương thấy con gái im lặng, lại thở dài, sau đó lấy từ trong túi ra một xấp vé và tiền nhét vào tay Khương Mật: "Nhà đang khó khăn, không có nhiều để cho con, con phải tiết kiệm mà tiêu. Đến nơi rồi nhớ gửi thư về nhà."
"Xuống nông thôn đừng có chuyện gì cũng lao đầu vào, kiếm đủ ăn là được rồi. Nhà không cần con gửi tiền về, đợi nhà qua giai đoạn khó khăn này sẽ gửi đồ cho con."
Bà ngập ngừng hồi lâu, cuối cùng nói: "Giờ cũng không biết tình hình thế nào, nhưng con còn trẻ, nhà sẽ tìm cách xem có thể đưa con về không. Con ... con đừng vội tìm đối tượng ở nông thôn, những chuyện không nên làm thì đừng làm. Con gái phải biết tự bảo vệ mình."
Khương Mật chỉ "vâng" một tiếng.
Cô và mẹ Khương, cũng như cả nhà họ Khương, chẳng có tình cảm gì. Cô không hiểu tại sao lần này mẹ Khương không nhắc đến chuyện phải tích trữ đồ gửi về nhà. Mà thôi cô cũng chẳng bận tâm.
Giấy thông báo đi xây dựng nông thôn đã cầm trong tay, vé tàu đã có rồi, thậm chí ba ngày nữa là phải xuất phát.
Nếu không có gì bất ngờ, có lẽ cô sẽ không quay lại nữa. Chẳng phải chỉ cần chờ nam chính và nữ chính sống đến lúc chết già thôi sao?
Cô chờ được.
Nhìn theo bóng lưng mẹ Khương rời đi, trông già đi mấy tuổi, đến cuối cùng Khương Mật vẫn lạnh lùng dời ánh mắt.
Cô không đau lòng cho mình. Cô chỉ đau lòng cho cô gái pháo hôi đáng thương trong tiểu thuyết, đau lòng cho người con gái trong giấc mơ đã khóc lóc nói xin lỗi cô, rằng chính cô ấy đã làm lỡ dở cuộc đời của cô - "Khương Mật".
Cô gái ấy đã chấp nhận số phận. Dù áy náy vì đã để lại một mớ hỗn độn cho cô, nhưng vẫn dứt khoát rời khỏi thế giới này.
Khương Mật không nhận mệnh. Muốn cô đi theo kịch bản ư? Mơ đẹp quá đấy! Nếu để nam chính và nữ chính chiếm được chút lợi từ cô, coi như cô thua. Không gϊếŧ chết bọn họ đã là cô giữ vững đạo đức, tuân thủ pháp luật lắm rồi!
Cánh cửa phòng khẽ khàng đóng lại. Ánh mắt của Khương Mật rời khỏi bát nước đường đỏ với trứng gà trên bàn, rơi xuống xấp tiền và phiếu trong tay.
Cô đếm sơ qua, tổng cộng có sáu mươi đồng, trong đó hơn ba mươi đồng là phí an trí cho thanh niên tri thức xuống nông thôn.
Hiện tại, mỗi thanh niên tri thức xuống nông thôn được nhận khoản tiền an trí là 240 đồng, trong đó 200 đồng sẽ được cấp trực tiếp cho văn phòng thanh niên tri thức ở công xã địa phương.
Công xã, văn phòng thanh niên tri thức và đại đội sẽ dùng số tiền đó để chuẩn bị các vật dụng cần thiết cho thanh niên trí thức. Bốn mươi đồng còn lại, sau khi mua vé tàu, số dư mới được phát cho họ.
Nhà họ Khương không lấy đi khoản phí an trí của nguyên chủ, điều này khiến Khương Mật có chút ngạc nhiên, nhưng cũng không quá bất ngờ.
Ngoài sáu mươi đồng này, cô còn có năm tấm phiếu công nghiệp và mười cân phiếu lương thực toàn quốc.
Khương Mật im lặng cất hết số tiền và phiếu vào túi, sau đó nằm xuống, nhắm mắt.
Cô không ngủ mà tập trung kiểm tra ba bàn tay vàng còn lại.
Nhóm chat phát lì xì, không gian thần kỳ và kỹ năng đọc suy nghĩ động vật.