Bầu không khí trong "Bình Minh" đặc quánh như sương mù trước bình minh. Sự im lặng bao trùm, chỉ có tiếng tim đập thình thịch của những người đang ẩn mình sau các công sự phòng thủ. Mọi ánh mắt đều hướng về phía chân trời phía bắc, nơi bóng tối vẫn còn bao phủ, nhưng ai cũng cảm nhận được sự hiện diện ngày càng gần của mối nguy hiểm.
Bảo Vy đứng trên tháp canh cao nhất, thanh kiếm Ánh Trăng siết chặt trong tay.
Gió lạnh thổi mạnh, làm tung bay mái tóc của cô, nhưng ánh mắt cô vẫn kiên định, quét khắp vùng ngoại ô. Bên cạnh cô, bố Long và Tố Sang cũng đã sẵn sàng, vũ khí trong tay. Phía dưới, dọc theo bức tường phòng thủ, những người dân "Bình Minh" mang theo đủ loại vũ khí tự chế, từ gậy gộc vót nhọn đến những chiếc rìu và dao găm cũ kỹ.
Ông Thành đi dọc theo tuyến phòng thủ, khẽ vỗ vai từng người, động viên tinh thần. Mẹ Ngọc và Mai An túc trực tại trạm y tế, chuẩn bị sẵn sàng thuốc men và băng gạc. Bé Ngọc Ly được bà Ngọc ôm chặt trong lòng, đôi mắt to tròn nhìn ra bóng tối với vẻ sợ hãi nhưng cũng đầy tò mò.
"Chúng sắp đến rồi," Bảo Vy khẽ nói, giọng cô trầm tĩnh nhưng chứa đựng sự căng thẳng. Cô đã nhìn thấy những bóng đen lờ mờ di chuyển trên cánh đồng xa, và tiếng bước chân ngày càng rõ hơn trong gió.
Ngay khi những tia nắng bình minh đầu tiên ló dạng, xé tan màn đêm, đoàn người lạ mặt cũng xuất hiện. Đúng như những gì trinh sát đã báo cáo, chúng là một đám đông hỗn tạp, ước tính lên đến hàng trăm người. Họ mang theo đủ loại vũ khí, từ súng trường cũ kỹ, dao găm, gậy gộc đến cả những chiếc rìu tự chế.
Vẻ mặt họ dữ tợn và đầy vẻ thèm khát, ánh mắt hướng về "Bình Minh" như những con sói đói mồi.
"Giữ vững vị trí! Không được nổ súng trước khi có lệnh!" ông Thành hét lớn, giọng ông vang vọng khắp tuyến phòng thủ.
Đám người lạ mặt bắt đầu tiến đến gần, tiếng chân rầm rập trên mặt đất. Khi chúng đến gần hàng rào ngoài cùng của khu định cư, một vài tiếng súng đầu tiên vang lên từ phía chúng. Những viên đạn xé gió lao về phía bức tường phòng thủ, găm vào gỗ và đá, tung tóe bụi mù.
"Bắn trả!" ông Thành ra lệnh.
Ngay lập tức, những tiếng súng tự chế, tiếng nỏ và tiếng những vũ khí thô sơ khác đồng loạt vang lên từ phía "Bình Minh". Những mũi tên và những viên đạn ghém bay về phía đám đông tấn công, khiến chúng khựng lại và bắt đầu hỗn loạn.
Bảo Vy quan sát tình hình từ trên tháp canh, cô nhanh chóng nhận ra chiến thuật của đối phương. Chúng chia thành nhiều nhóm nhỏ, cố gắng tìm những điểm yếu trong hàng phòng thủ để đột nhập vào bên trong.
"Bố, anh Sang, chúng ta xuống dưới hỗ trợ mọi người!" Bảo Vy nói, cô nhanh chóng leo xuống tháp canh, theo sau là bố Long và Tố Sang.
Họ lao vào giữa trận chiến, thanh kiếm Ánh Trăng của Bảo Vy lóe sáng trong ánh bình minh, chém gục những kẻ tấn công hung hãn nhất.
Bố Long với kỹ năng [Cảm Quan Chiến Đấu] luôn đi sát bên cạnh cô, cảnh báo những nguy hiểm từ phía sau và hỗ trợ những người dân đang gặp khó khăn. Tố Sang với chiếc rìu trong tay cũng không hề kém cạnh, anh vung rìu mạnh mẽ, hạ gục những kẻ dám xông đến gần.
Ngọc và Mai An làm việc không ngừng nghỉ tại trạm y tế, băng bó vết thương cho những người bị trúng đạn hoặc bị thương trong giao chiến. Kỹ năng [Sơ Cứu Nhanh] của Ngọc giúp bà xử lý nhanh chóng những vết thương nghiêm trọng, cứu sống nhiều người. Mai An với kỹ năng [Ngụy Trang Cơ Bản] đã giúp một vài người dân bị lạc khỏi vị trí ẩn nấp an toàn trở về tuyến phòng thủ.
Trận chiến diễn ra vô cùng ác liệt. Số lượng kẻ tấn công quá đông, chúng liên tục xông lên, bất chấp những tổn thất. Hàng rào ngoài cùng của "Bình Minh" nhanh chóng bị phá vỡ ở một vài chỗ. Những kẻ tấn công tràn vào bên trong, tạo ra những cuộc giao chiến cận chiến đầy nguy hiểm.
Bảo Vy nhận thấy tình hình ngày càng trở nên tồi tệ. Cô tập trung tinh thần, cảm nhận nguồn năng lượng kỳ lạ từ chiếc vòng cổ ngọc bích. Bất ngờ, một luồng sáng xanh lục bao trùm lấy cơ thể cô, sức mạnh và sự nhanh nhẹn của cô tăng lên gấp bội.
Cô lao về phía những kẻ tấn công đang tràn vào, thanh kiếm Ánh Trăng của cô như một cơn lốc xoáy, chém gục hết kẻ này đến kẻ khác. Ánh sáng phát ra từ thanh kiếm và chiếc vòng cổ khiến những kẻ tấn công phải chùn bước.
"Mọi người! Tập trung vào những khu vực bị đột phá! Đừng để chúng tràn vào sâu hơn!" Bảo Vy hét lớn, giọng cô vang vọng khắp chiến trường.
Nghe theo lời hiệu triệu của Bảo Vy, những người dân "Bình Minh" tập trung lực lượng, dồn sức chống trả ở những khu vực hàng phòng thủ bị phá vỡ. Bố Long và Tố Sang cùng với những người khác tạo thành một tuyến phòng thủ vững chắc, không cho kẻ địch tiến sâu hơn vào bên trong khu định cư.
Trong lúc giao chiến ác liệt, một nhóm kẻ tấn công liều lĩnh đã tìm cách tiếp cận trạm y tế, nơi mẹ Ngọc và Mai An đang chăm sóc những người bị thương. Tình hình trở nên vô cùng nguy hiểm.
Ngay lập tức, Tố Sang với [Khứu Giác Nhạy Bén] đã phát hiện ra nguy cơ. Anh hét lớn cảnh báo và lao về phía trạm y tế, chiếc rìu trong tay vung lên mạnh mẽ, chặn đứng những kẻ tấn công. Bố Long cũng nhanh chóng có mặt, hỗ trợ con trai bảo vệ trạm y tế.
Trong khi đó, Bảo Vy vẫn đang chiến đấu ở khu vực trung tâm, cô như một mũi tên nhọn xuyên phá đội hình của kẻ địch. Chiếc vòng cổ ngọc bích tiếp tục phát ra ánh sáng, ban cho cô sức mạnh và sự linh hoạt phi thường. Cô cảm nhận được những dòng chảy năng lượng kỳ lạ trong cơ thể, giúp cô né tránh những đòn tấn công và tung ra những nhát kiếm chí mạng.
Bất ngờ, Bảo Vy nhìn thấy một vài kẻ tấn công đang cố gắng trèo qua bức tường ở một góc khuất. Chúng có vẻ như đang cố gắng tiếp cận từ phía sau, nơi có ít người phòng thủ hơn.
Không chút do dự, Bảo Vy lao về phía đó. Cô sử dụng kỹ năng [Lãnh Đạo] để ra lệnh cho một nhóm người dân đang chiến đấu gần đó cùng cô chặn đứng nhóm kẻ tấn công này.
Khi Bảo Vy đến gần bức tường, cô nhận ra một trong những kẻ đang trèo lên có một khẩu súng trường khá hiện đại. Hắn ta đang nhắm thẳng vào ông Thành, người đang chỉ huy lực lượng phòng thủ ở gần đó.
Trong tích tắc, Bảo Vy đã đưa ra quyết định. Cô dồn hết sức lực vào đôi chân, nhảy lên cao, thanh kiếm Ánh Trăng vung lên với một lực mạnh mẽ. Lưỡi kiếm sắc bén chém đứt khẩu súng trường và sượt qua vai của tên lính đánh thuê, khiến hắn ta hét lên vì đau đớn và rơi xuống đất.
Những người dân "Bình Minh" nhìn thấy hành động dũng cảm của Bảo Vy đều reo hò cổ vũ. Tinh thần chiến đấu của họ được nâng lên cao hơn bao giờ hết.
Sau nhiều giờ giao chiến ác liệt, cuối cùng những kẻ tấn công cũng bắt đầu có dấu hiệu suy yếu. Số lượng thương vong của chúng quá lớn, và sự kháng cự kiên cường của người dân "Bình Minh" đã khiến chúng mất tinh thần.
Ông Thành nắm lấy cơ hội, hét lớn ra lệnh tổng phản công. Tất cả những người còn lại của "Bình Minh" đồng loạt xông lên, dồn ép những kẻ tấn công ra khỏi khu định cư.
Bảo Vy dẫn đầu đoàn người, thanh kiếm Ánh Trăng của cô nhuốm đầy máu của kẻ thù. Chiếc vòng cổ ngọc bích vẫn tiếp tục phát sáng, như một ngọn hải đăng dẫn đường cho những người đang chiến đấu.
Cuối cùng, những kẻ tấn công đã hoàn toàn bị đánh bại. Những kẻ còn sống sót tháo chạy tán loạn, bỏ lại phía sau vô số xác chết và vũ khí vứt bừa bãi. "Bình Minh" đã an toàn.
Tiếng reo hò chiến thắng vang vọng khắp khu định cư. Mọi người ôm chầm lấy nhau, vui mừng khôn xiết. Họ đã cùng nhau chiến đấu và bảo vệ thành công ngôi nhà của mình.
Bảo Vy đứng giữa đám đông, thở dốc nhưng trên khuôn mặt vẫn nở nụ cười rạng rỡ. Cô nhìn những người thân yêu của mình, bố Long, mẹ Ngọc, Tố Sang, Mai An và bé Ngọc Ly, tất cả đều an toàn và khỏe mạnh. Niềm hạnh phúc và sự biết ơn trào dâng trong lòng cô.
Ông Thành tiến đến gần Bảo Vy, đặt tay lên vai cô, ánh mắt ông đầy vẻ cảm kích.
"Cô gái trẻ, cô đã cứu "Bình Minh"," ông nói, giọng ông nghẹn ngào. "Chúng tôi sẽ không bao giờ quên ơn cô."
Bảo Vy lắc đầu, cô khiêm tốn nói: "Chúng ta đã cùng nhau chiến đấu. Tất cả mọi người đều đã góp phần vào chiến thắng này."
Tuy nhiên, trong lòng Bảo Vy, cô biết rằng chiếc vòng cổ ngọc bích đã đóng một vai trò quan trọng trong trận chiến. Sức mạnh và sự linh hoạt mà nó mang lại đã giúp cô đối phó với những tình huống nguy hiểm nhất. Cô tự hỏi về nguồn gốc và sức mạnh thực sự của chiếc vòng cổ này.
Khi đêm xuống, "Bình Minh" chìm trong ánh lửa trại bập bùng. Mọi người cùng nhau ăn mừng chiến thắng, nhưng trong không khí vẫn còn vương vấn nỗi buồn và sự mất mát. Một vài người dân đã hy sinh trong trận chiến, và những người bị thương đang được chăm sóc tại trạm y tế.
Bảo Vy ngồi bên cạnh gia đình, nhìn ngọn lửa nhảy múa. Cô biết rằng cuộc sống ở thế giới này vẫn còn đầy rẫy những khó khăn và thử thách. Nhưng cô cũng tin rằng, với sự đoàn kết và lòng dũng cảm, họ có thể vượt qua mọi thứ. Chiếc vòng cổ ngọc bích trên cổ cô như một lời hứa về một tương lai đầy những điều bất ngờ, và Bảo Vy đã sẵn sàng đối mặt với nó. Tiếng súng đã im bặt, nhưng dư âm của trận chiến sẽ còn vang vọng mãi trong lòng những người dân "Bình Minh", nhắc nhở họ về giá trị của sự đoàn kết và lòng quả cảm.