Nhật Kí Sinh Tồn: Tất Sát! Tôi Cùng Gia Đình Thống Trị Mạt Thế

Chương 21: Vòng Ngọc Bích và Những Ngã Rẽ

Sau đêm đoàn tụ ấm áp, tinh thần của cả gia đình Bảo Vy đều trở nên phấn chấn hơn bao giờ hết. Sự trở về an toàn của Bảo Vy, cùng với những câu chuyện kỳ thú về ngục tối và chiếc vòng cổ ngọc bích phát sáng, đã xua tan đi những lo lắng và mệt mỏi của những ngày chờ đợi.

Buổi sáng hôm sau, họ thức dậy với một quyết tâm mới. Hành trình đến "Bình Minh" vẫn còn dài, nhưng giờ đây họ đã có đầy đủ các thành viên, mạnh mẽ hơn và được trang bị tốt hơn.

Chiếc nhẫn không gian của Bảo Vy đã giải phóng họ khỏi gánh nặng hành lý, giúp họ di chuyển nhanh nhẹn và thoải mái hơn.

Bảo Vy kể chi tiết hơn về những thử thách mà cô đã trải qua trong ngục tối, về những cạm bẫy chết người, những sinh vật kỳ dị và cả những khoảnh khắc tưởng chừng như tuyệt vọng.

Cả nhà đều lắng nghe một cách chăm chú, thỉnh thoảng lại thốt lên kinh ngạc hoặc lo lắng.

Chiếc vòng cổ ngọc bích mà Bảo Vy tìm được thu hút sự chú ý của tất cả mọi người. Nó có màu xanh lục bảo trong suốt, phát ra ánh sáng dịu nhẹ trong bóng tối. Khi Bảo Vy đeo nó lên cổ, cô cảm thấy một nguồn năng lượng ấm áp lan tỏa khắp cơ thể, mang lại cảm giác dễ chịu và thư thái.

"Hệ thống không nói rõ về công dụng của nó," Bảo Vy nói, khẽ chạm tay vào chiếc vòng.

"Nhưng em cảm thấy nó có gì đó đặc biệt."

Họ cùng nhau tiếp tục hành trình về phía nam. Con đường mòn dẫn họ qua những cánh đồng cỏ cao ngang đầu người, nơi gió thổi xào xạc tạo nên những âm thanh như tiếng sóng biển. Thỉnh thoảng, họ phải băng qua những con suối nhỏ, nước chảy róc rách mát lạnh.

Địa hình dần thay đổi, những cánh đồng cỏ nhường chỗ cho những khu rừng rậm rạp với những tán cây cao vυ't che phủ cả bầu trời. Ánh sáng mặt trời khó khăn lắm mới xuyên qua được lớp lá dày đặc, tạo nên một không gian âm u và ẩm ướt.

Trong khu rừng, [Cảm Quan Chiến Đấu] của bố Long phát huy tác dụng rõ rệt. Ông thường xuyên cảnh báo mọi người về những dấu hiệu của động vật hoang dã hoặc những mối nguy hiểm tiềm ẩn. [Khứu Giác Nhạy Bén] của Tố Sang cũng giúp họ tìm thấy những loại quả dại có thể ăn được, bổ sung thêm vào nguồn lương thực dự trữ.

Ngọc luôn cẩn thận quan sát Ngọc Ly, và kỹ năng [Sơ Cứu Nhanh] của bà đã giúp ích khi bé con bị những vết xước nhỏ do va vào cành cây. An thường xuyên đi trinh sát phía trước, sử dụng [Ngụy Trang Cơ Bản] để quan sát môi trường xung quanh mà không bị phát hiện.

Bảo Vy, với kỹ năng [Thị Giác], có thể nhìn rõ những vật thể ở khoảng cách rất xa, giúp họ tránh được những con đường nguy hiểm hoặc phát hiện sớm những nhóm người sống sót khác. Kỹ năng [Lãnh Đạo] cũng giúp cô đưa ra những quyết định nhanh chóng và hiệu quả trong những tình huống khó khăn.

Một buổi trưa, khi họ đang nghỉ ngơi bên bờ một con sông nhỏ, Bảo Vy bất ngờ cảm thấy chiếc vòng cổ ngọc bích ấm lên. Ánh sáng dịu nhẹ của nó trở nên mạnh hơn, và cô cảm thấy một sự thôi thúc kỳ lạ, như có ai đó đang muốn nói chuyện với cô.

Bảo Vy tập trung suy nghĩ, cố gắng lắng nghe những cảm xúc kỳ lạ đang trào dâng trong lòng. Bất ngờ, một giọng nói nhẹ nhàng vang lên trong tâm trí cô:

"Ngươi là người được chọn. Chiếc vòng cổ này là một phần của di sản cổ xưa, nó có khả năng kết nối tâm linh với những người có cùng dòng máu."

Bảo Vy giật mình, cô nhìn quanh nhưng không thấy ai. Cô kể lại những gì mình vừa nghe được cho gia đình. Mọi người đều tỏ ra ngạc nhiên và tò mò.

"Có lẽ chiếc vòng này có liên quan đến nguồn gốc của chúng ta," bố Long suy đoán. "Chúng ta chưa bao giờ biết nhiều về tổ tiên của mình."

Từ đó trở đi, Bảo Vy thường xuyên cảm nhận được sự kết nối kỳ lạ với chiếc vòng cổ. Đôi khi, cô cảm thấy những cảm xúc mơ hồ, những hình ảnh thoáng qua trong tâm trí, như thể cô đang nhìn thấy những ký ức của một người nào đó.

Vào một buổi chiều, khi họ đang đi qua một khu vực đồi núi trọc, An bất ngờ ra hiệu cho mọi người dừng lại. Cô đã phát hiện ra một nhóm người đang tiến về phía họ từ xa. Nhóm người này khá đông, khoảng mười người, và họ đều mang theo vũ khí.

"Chúng ta nên tránh mặt họ," An thì thầm. "Chúng ta không biết họ là ai và ý định của họ là gì."

Bảo Vy đồng ý với An. Cô sử dụng [Lãnh Đạo] để ra lệnh cho cả gia đình di chuyển một cách lặng lẽ và ẩn nấp sau những tảng đá lớn. Họ quan sát nhóm người kia đi ngang qua, nhận thấy vẻ mặt hung dữ và ánh mắt đầy cảnh giác của họ.

"Có lẽ họ cũng đang cố gắng tìm đến "Bình Minh"," Tố Sang nói. "Nhưng tốt nhất là chúng ta không nên giao tiếp với họ."

Sau khi nhóm người kia đi khuất, gia đình Bảo Vy tiếp tục hành trình, nhưng họ đều cảm thấy lo lắng hơn. Sự xuất hiện của những người sống sót có vũ trang cho thấy con đường đến "Bình Minh" có thể không an toàn như họ nghĩ.

Khi họ đến gần một ngã ba đường, Mai An dừng lại, vẻ mặt cô có chút do dự.

"Theo bản đồ, chúng ta có hai lựa chọn," cô nói. "Một con đường đi thẳng về phía nam, có vẻ ngắn hơn nhưng đi qua một khu vực được đánh dấu là "khu vực ô nhiễm phóng xạ cấp thấp". Con đường còn lại dài hơn, đi vòng qua phía tây, nhưng an toàn hơn."

Cả gia đình đều im lặng suy nghĩ. Việc đi qua khu vực ô nhiễm có thể tiết kiệm thời gian, nhưng cũng tiềm ẩn nhiều nguy hiểm. Đi đường vòng thì an toàn hơn, nhưng sẽ mất nhiều thời gian và công sức hơn.

"Chúng ta nên chọn con đường an toàn hơn," bố Long lên tiếng. "Sức khỏe của cả gia đình là quan trọng nhất."

Mẹ Ngọc và những người khác đều đồng ý với ý kiến của bố Long. Bảo Vy nhìn vào chiếc vòng cổ ngọc bích trên cổ mình, cô cảm thấy một sự thôi thúc kỳ lạ, như có một lực lượng vô hình đang muốn dẫn dắt cô đi theo một hướng khác.

Bất ngờ, một hình ảnh hiện lên trong tâm trí cô. Đó là một con đường mòn nhỏ, khuất sau những bụi cây rậm rạp ở bên phải ngã ba. Hình ảnh đó rất rõ ràng và chi tiết, như thể cô đã từng đi qua con đường này trước đây.

"Em nghĩ chúng ta nên đi theo con đường này," Bảo Vy nói, chỉ tay về phía con đường mòn khuất nẻo. "Em có cảm giác con đường này sẽ dẫn chúng ta đến "Bình Minh" một cách an toàn."

Mọi người đều nhìn Bảo Vy với vẻ nghi ngờ. Con đường mòn này không hề được đánh dấu trên bản đồ, và nó trông có vẻ rất hoang vu.

"Em có chắc không, Vy?" Tố Sang hỏi. "Con đường đó trông rất lạ."

"Em không chắc chắn hoàn toàn," Bảo Vy đáp. "Nhưng em có một cảm giác rất mạnh mẽ. Chiếc vòng cổ này... dường như nó đang chỉ đường cho em."

Sau một hồi thảo luận, cuối cùng gia đình Bảo Vy quyết định tin tưởng vào trực giác của Bảo Vy và chiếc vòng cổ kỳ lạ. Họ rẽ vào con đường mòn nhỏ, bỏ lại ngã ba đường phía sau.

Con đường mòn quanh co dẫn họ sâu hơn vào trong khu rừng. Cây cối hai bên đường trở nên rậm rạp hơn, ánh sáng mặt trời gần như không thể xuyên qua được. Không khí trở nên ẩm ướt và tĩnh lặng, chỉ có tiếng bước chân của họ vang vọng.

Đã nhiều giờ trôi qua kể từ khi họ rẽ vào con đường mòn, nhưng họ vẫn chưa thấy bất kỳ dấu hiệu nào của sự sống. Mọi người bắt đầu cảm thấy lo lắng và nghi ngờ về quyết định của mình.

"Em có chắc chúng ta không đi lạc chứ, Vy?" Mai An hỏi, giọng cô có chút bất an.

Bảo Vy nhìn vào chiếc vòng cổ trên cổ mình. Ánh sáng của nó vẫn dịu nhẹ, nhưng cô cảm thấy một sự thôi thúc mạnh mẽ, như thể họ đang đi đúng hướng.

"Em tin là chúng ta đang đi đúng đường," Bảo Vy đáp. "Chúng ta chỉ cần kiên nhẫn hơn một chút."

Đúng lúc đó, khi họ đang băng qua một khe suối nhỏ, Sang bất ngờ dừng lại, vẻ mặt anh ta đầy ngạc nhiên.

"Mọi người nhìn kìa!" anh nói, chỉ tay về phía trước.

Cả gia đình Bảo Vy cùng nhau nhìn theo hướng tay của Sang. Trước mắt họ, ẩn hiện sau những hàng cây, là một khung cảnh tuyệt đẹp. Một thung lũng xanh mướt trải dài, với những ngôi nhà nhỏ xinh xắn nằm rải rác trên sườn đồi. Xa xa, họ có thể nhìn thấy những bức tường cao và những tháp canh kiên cố – đó chính là khu định cư "Bình Minh" mà họ đã tìm kiếm bấy lâu nay.

Một niềm vui sướиɠ tột độ trào dâng trong lòng mỗi người. Họ đã vượt qua bao nhiêu khó khăn và thử thách, và cuối cùng, họ cũng đã đến được đích đến. Con đường mòn hoang vắng mà họ đã chọn, dưới sự dẫn dắt kỳ lạ của chiếc vòng cổ ngọc bích, đã đưa họ đến nơi an toàn.

Họ nhanh chóng bước ra khỏi khu rừng và tiến về phía thung lũng. Khi họ đến gần cổng của khu định cư, một nhóm người vũ trang bước ra đón họ. Nhìn thấy vẻ ngoài mệt mỏi nhưng rạng rỡ của gia đình Bảo Vy, họ nở nụ cười thân thiện.

"Chào mừng đến với "Bình Minh"," một người đàn ông trung niên nói, giọng ông ta ấm áp. "Chúng tôi đã nghe nói về những người đang tìm đường đến đây. Mời mọi người vào trong."

Gia đình Bảo Vy nhìn nhau, trong mắt mỗi người đều ánh lên niềm hạnh phúc và sự biết ơn. Cuộc hành trình gian nan của họ cuối cùng cũng đã kết thúc. Họ đã tìm được một nơi an toàn, một nơi mà họ có thể xây dựng lại cuộc sống của mình.

Chiếc vòng cổ ngọc bích bí ẩn đã dẫn dắt họ đến đây, mở ra một chương mới trong câu chuyện sinh tồn của gia đình Bảo Vy. Những ngã rẽ bất ngờ trên con đường đầy rẫy hiểm nguy đã đưa họ đến với "Bình Minh", nơi hy vọng vẫn còn tồn tại.