Văn Thanh ngượng ngùng, đứng bên cạnh lí nhí nói nhỏ, Hồ lão đại vừa liếc thấy đống đồ thì nhíu mày, rồi quay sang thở dài với Xuyên Tử, giọng nửa giễu cợt nửa trách móc: “Người ta là đi nông thôn lao động, đâu phải đi lấy chồng? Cậu là muốn vét sạch tiền của cô ấy sao? Ngần ấy thứ đồ, cậu tính xem tiêu tốn bao nhiêu tiền rồi? Mà còn chưa kể số phiếu lương thực, phiếu hàng hóa nữa!”
Xuyên Tử đỏ bừng cả mặt, cúi gằm không dám nói gì. Văn Thanh thấy thế vội bước lên hoà giải, giọng nhẹ nhàng: “Cháu biết Xuyên Tử ca là vì lo lắng cho cháu, anh ấy muốn tốt cho cháu thôi. Mấy thứ này có tiền cũng chưa chắc mua được hết. Nhưng hiện tại cháu còn chưa cần dùng tới nhiều như vậy, cũng không biết giấu ở đâu cho an toàn. Huống hồ cháu cũng không thể mang hết theo được mà.”
Xuyên Tử gãi đầu, lúng túng cười cười, dặn dò Văn Thanh phải cẩn thận mọi bề rồi mới tiễn cô ra ngoài. Đợi đến khi Văn Thanh đi khuất, anh mới quay đầu lại nói với Hồ lão đại: “Hay là để cháu đi xác minh lại một chút? Cháu nghĩ cô ấy chắc không dám gạt mình đâu.”
Hồ lão đại bật cười, vỗ đùi một cái: “Sáng mai dẫn người đi điều tra thử xem. Một tuần sau sẽ chính thức đến tiếp quản nhà cửa và hoàn tất chuyển giao công việc! Mấy hôm trước chẳng phải có người đến hỏi mua căn nhà lớn sao? Bán cho họ luôn đi! Còn cái lũ người nhà cô ấy – nếu biết điều thì thôi, không biết điều thì xử lý theo cách của cậu. Không phải sợ lớn chuyện, tôi chịu trách nhiệm. Vị trí công việc ở xưởng thép, tôi tính nhường cho nhà lão Tào. Thằng con thứ hai nhà lão Tào vẫn đang loay hoay tìm việc, lại không muốn xuống nông thôn. Lão Tào lại là lãnh đạo xưởng, có lý nào không lo xong được.”
Xuyên Tử gật đầu, hỏi lại: “Vậy mấy chuyện kia cháu đều làm luôn nha?”
Hồ lão đại vân vê chòm râu cười ha hả, trêu chọc: “Tôi còn tưởng cậu muốn giúp cô bé kia đi dạy dỗ đám chú thím của cô ấy một trận. Ai dè lý trí vẫn còn, không vì đồng tình mà lung lay! Ngay cả lúc đàm phán giá cả cũng không vì cô ta mà nài nỉ một câu! Rất khá! Tôi không nhìn nhầm cậu rồi! Có bản lĩnh, biết phân biệt rạch ròi! Đi làm việc đi!”
Xuyên Tử lại gãi đầu lần nữa, dáng vẻ ngại ngùng mà chân thành, rồi quay người rời đi lo công chuyện.
Về phía Văn Thanh, cô thật lòng biết ơn Xuyên Tử đã hết lòng hỗ trợ, nhưng cũng hiểu rõ giá căn nhà mà cô bán thực ra vẫn còn thấp hơn giá thị trường. Khu nhà ấy nằm ngay trung tâm thị trấn, diện tích không nhỏ, đáng lý ra còn có thể bán được giá cao hơn. Nhưng cô không có thời gian để đi dò hỏi, cân đo thiệt hơn. Trong tình cảnh hiện tại, có người dám mua, dám đứng ra tiếp nhận là đã là tốt lắm rồi.
Lúc ngang qua nhà vệ sinh công cộng, cô tranh thủ lẻn vào để chui vào không gian chứa đồ. Những thứ giống nhau thì không lấy thêm nữa, chỉ từ từ tính toán kỹ càng rồi thong thả bước về phía nhà mình. Khi đi ngang qua tiệm cơm quốc doanh, cô chợt nảy ra ý định muốn ăn một bữa thật no nê – đây là bữa cơm đầu tiên cô ăn ở nơi này kể từ khi xuyên tới đây. Hai ngày nay, người trong nhà đối xử với cô như thể cô là người vô hình, không ai gọi cô ăn cơm, đến cả một câu hỏi han cũng không có. Ngoại trừ Văn Diệu đôi lúc buông vài lời châm chọc cho hả giận, thì những người khác gần như chẳng thèm để mắt tới sự tồn tại của cô.