Đại Lão Huyền Học Khuấy Đảo Hào Môn

Chương 26: Trao hết niềm tin cho cô

Cô muốn mượn khí vận của toàn bộ thành phố Lạc Dương bảo vệ người trong thành, phá vỡ Thất Sát trận.

Đây cũng là lý do tại sao trước đây cô chọn đi trường trung học Trấn Hải.

[Đã nhận được, bản vẽ này nhìn là biết không phải phàm phẩm.]

[Đại lão ngài không những tinh thông huyền học, thiết kế kiến trúc cũng xuất sắc không kém, thật sự quá lợi hại.]

[Đại lão yên tâm, tôi nhất định sẽ chuyển lời của ngài một chữ cũng không sót lại!]

Lâm Bất Phàm kích động bật dậy từ ghế sô pha.

Thời gian này nhà họ Cố không ngừng gây áp lực, yêu cầu anh ta liên lạc với đại sư, đầu óc anh ta sắp hói cả rồi.

[Còn nữa, tôi muốn anh giúp tôi tìm mấy thứ.]

[Đại lão ngài nói, cho dù ngài muốn sao trên trời, tôi cũng lên trời xuống đất, xông pha khói lửa không từ nan!]

Lâm Bất Phàm gõ bàn phím lách cách, hận không thể ngay lập tức móc tim của mình cho Lục Miểu xem, để tỏ lòng trung thành.

Lục Miểu sắp xếp một danh sách pháp khí gửi đi.

[Phải nhanh.]

Sau đó thuận tay chuyển hai mươi triệu đi: [Tiền cọc.]

Những thứ này phần lớn được cất giấu trong tay không biết người nào, nơi này không phải thế giới ban đầu của cô, để Lâm Bất Phàm đi tìm thuận tiện hơn một chút.

Lâm Bất Phàm nhanh tay lẹ mắt nhấn nút hoàn tiền: [Không cần, đại lão, vì ngài mà tiêu tiền là chuyện tôi nên làm.]

[Yên tâm, chuyện này tôi nhất định sẽ thay ngài làm cho tốt.]

Một bên lật đật chạy đi báo tin tốt cho bà Lâm, một bên lại cảm thán, đại sư chỉ xem ngày sinh, liền có thể tính ra boss siêu cấp họ Cố, quả nhiên là cao nhân trong những cao nhân tuyệt thế!

Bên nhà họ Cố.

Thẩm Thanh Hà nhận được hồi âm sau đó liền lập tức nói cho bà cụ và Cố Thời Nghiễn.

Bà cụ quyết đoán, trực tiếp nói: "Nói nhà họ Lâm lập tức sắp xếp thời gian và địa điểm, tôi muốn gặp vị đại sư này."

Thẩm Thanh Hòa khó xử lắc đầu: “Nhà họ Lâm nói vị đại sư này gần đây rất bận, không có thời gian gặp mặt.”

Bà cụ nghe vậy không khỏi nhíu mày: “Người này có danh hiệu gì không?”

Thẩm Thanh Hòa suy tư giây lát rồi đáp: “Không, nghe nói là con trai út của nhà họ Lâm vô tình tìm thấy trên mạng, ngay cả nhà họ Lâm cũng chưa ai gặp qua.”

Bà cụ nhíu mày càng chặt hơn.

Ngành này coi trọng nhất là việc truyền thừa và môn phái, phân biệt đối xử.

Nếu có danh hiệu, bà cụ còn có thể sai người khác đi hỏi thăm, nắm đại khái tình hình, giờ không có gì cả, lại thêm không ai gặp qua, làm sao bà cụ có thể tin tưởng.

“Cũng chưa từng gặp Nghiễn Nhi, cũng không rõ tình hình cụ thể của nó, làm sao vị đại sư đó có thể xác định phương pháp này hiệu quả. Ba tháng quá lâu, chúng ta không thể chờ được. Bảo nhà họ Lâm gửi cho chúng ta thông tin liên lạc của vị đại sư đó, chúng ta sẽ liên lạc trực tiếp.”

Bà cụ không quan tâm đến số tiền xây dựng, mà lo sợ trễ nải thời gian.

Nếu có thể chờ ba tháng, nhưng trước đó bà cụ đã vội vàng để Cố Thời Nghiễn đính hôn để xung hi, thì suy cho cùng lại bị nhà họ Lục tính kế ư?

Nghĩ đến Lục Miểu, nghĩ đến những điều Cố Tinh Du đã nói với bà cụ trước đó, bà cụ bỗng thấy tức anh ách.

Đồ cặn bã đánh nhau gây chuyện, học hành lại kém cỏi vậy sao xứng với Nghiễn Nhi.

“Để con gọi điện thử lần nữa.” Thẩm Thanh Hòa do dự nói.

Ba tháng?

Đầu ngón tay của Cố Thời Nghiễn khẽ nhúc nhích, vừa rồi Lục Miểu cũng nói với anh ba tháng.

Trùng hợp vậy sao?

Mày anh nhướng nhẹ nói: “Không cần, cứ làm theo những gì đại sự đó nói.”

Thẩm Thanh Hòa có phần lo lắng nói: “Việc của nhà họ Lâm đều chỉ nghe nói, cái người gọi là đại sư đó cũng chưa ai gặp qua. Lỡ đâu là giả, lãng phí thời gian sẽ càng hại cho con.”

Đặc biệt sau sự việc hôm nay, bà ấy thực sự sợ hãi.

Bà ấy không muốn lãng phí thêm một giây nào, ba tháng, thật sự quá lâu.