Đại Lão Huyền Học Khuấy Đảo Hào Môn

Chương 24: Ba tháng

Cố Thời Nghiễn cũng không biết rốt cuộc đã kết bao nhiêu thù hận, mới khiến người ta không tiếc bỏ ra số tiền trên trời để mời những người này ra tay.

Hơn nữa, nhà họ Cố coi trọng từ đường như vậy, người có thể vào ắt hẳn là người nhà họ Cố, hoặc là người cực kỳ tin tưởng và được thừa nhận.

Thẩm Thanh Hòa mặc dù tin tưởng cô, nhưng không có sự đồng ý của bà cụ Cố, cho dù là cô và Cố Thời Nghiễn đính hôn cũng không cho cô vào.

Người đứng sau lại có thể tự do ra vào từ đường nhà họ Cố, hơn nữa thần không biết quỷ không hay mang đồ vật vào, còn thay thế bài vị ban đầu.

Chuyện này sau lưng nhất định không thể thiếu sự tham gia của người trong nhà họ Cố.

Bất quá, điều tra chân tướng là chuyện của Cố Thời Nghiễn, không phải là chuyện cô nên suy nghĩ.

Trước mắt, trong tay cô chỉ có một số vật liệu đơn giản, một pháp khí có thể dùng cũng không có.

Muốn thành công phá trận, còn phải tính toán chuẩn bị nhiều thứ.

Phía tiền sảnh, Cố Thời Nghiễn đã chậm rãi nhắm mắt lại.

"Nghiễn Nhi, Nghiễn Nhi."

Thẩm Thanh Hòa hoảng loạn nắm lấy tay anh.

Nhiệt độ lạnh lẽo kia gần như muốn đâm xuyên thịt da của bà ấy, trực tiếp đến tận xương tủy.

Nước mắt gần như trong nháy mắt rơi xuống: "Nghiễn Nhi, Nghiễn Nhi."

Cố Thời Nghiễn từ từ mở mắt ra, cúi đầu nhìn thời gian trên đồng hồ đeo tay, bảy giờ lẻ một.

Thời gian cuối cùng Lục Miểu nói với anh đã trôi qua.

Thân thể nặng nề ban đầu dường như nhẹ nhàng hơn rất nhiều, những đốm ấm áp đang từng chút một hồi phục trong cơ thể.

Nghĩ đến Lục Miểu, trong lòng không khỏi lay động: "Con không sao, vừa rồi chỉ cảm thấy không thoải mái thôi."

Thẩm Thanh Hòa nghe thấy giọng nói của anh, nhìn thấy dáng vẻ sống động của anh, tinh thần căng thẳng cao độ này rốt cuộc cũng thả lỏng xuống, cả người không khỏi mềm nhũn.

Dựa vào tay vịn ghế sofa từ từ ngồi xuống: "Không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi."

Một bên, tay bà cụ Cố nắm chặt tràng hạt rốt cuộc cũng từ từ buông ra.

Cố Thời Nghiễn an ủi họ xong, đứng dậy bước nhanh về phía phòng Lục Miểu trên lầu.

"Anh, anh đi đâu vậy?" Cố Tinh Du vội vàng chạy theo sau.

Thấy anh không lên tiếng, cứ thế đi thẳng lên lầu đến phòng của Lục Miểu, cô ta không khỏi nghiến răng nghiến lợi.

Vừa rồi dưới lầu động tĩnh lớn như vậy, dù là người chết cũng nên nghe thấy mà ra xem chứ!

Cô ta nghỉ: Lục Miểu con nhỏ sao chổi kia căn bản không quan tâm đến nhà họ Cố đang xảy ra chuyện gì, cũng không quan tâm đến anh ba của mình, anh ba và mẹ lại còn bị cô ta mê hoặc.

Liền lập tức xoay người chạy đến phòng tìm bà cụ và Thẩm Thanh Hà tố cáo.

Cố Thời Nghiễn lên lầu, đi đến ngoài phòng của Lục Miểu, đưa tay gõ cửa.

Một lát sau, trong phòng truyền đến tiếng bước chân.

Cửa phòng từ bên trong mở ra.

Lục Miểu mặc áo ngủ, mái tóc đen dài tùy tiện vấn một búi tóc ở phía sau, một lọn tóc con không nghe lời rũ xuống dính vào khóe môi cô.

Nhìn có vẻ như vẫn còn đang ở trên giường, vừa mới dậy dáng vẻ rất tùy tiện.

Đôi mắt lim dim nhìn Cố Thời Nghiễn: "Có chuyện gì?"

Cố Thời Nghiễn ánh mắt thâm trầm: "Đã qua bảy giờ rồi."

Lục Miểu không thèm để ý gật đầu: "Ồ, chúc mừng anh, còn chuyện gì nữa không? Tôi còn có bài tập cần làm, nếu không có việc gì, tôi vào phòng trước đây."

Dáng vẽ cô cái gì cũng không biết, mọi thứ không liên quan đến cô.

Nói xong lùi lại một bước, giơ tay liền muốn đóng cửa.

Cố Thời Nghiễn bất đắc dĩ, trước khi cô đóng cửa lên tiếng: "Vậy cô cảm thấy tôi còn sống được bao lâu nữa?"

Động tác đóng cửa của Lục Miểu không dừng lại, làm bộ làm tịch tùy tiện liếc mắt nhìn anh một cái: "Ba tháng."

Cửa phòng "bụp" một tiếng, vô tình đóng sầm lại.

Ba tháng.