Không còn mái hiên che chắn, trận pháp trên bầu trời đêm hiện rõ trước mắt.
Lục Miểu mím môi, càng nhìn càng nhíu chặt mày.
Trận pháp gần như bao trùm toàn bộ thành phố Lạc Dương, không ngờ là gài toàn bộ thành phố và tất cả mọi người trong thành phố để lập nên một trận pháp Phong Thủy rộng lớn. Vị trí trận nhãn của trung tâm trận pháp chính là căn nhà từ đường nằm ở gian nhà sau căn biệt thự này.
Đó chính là từ đường của nhà họ Cố mà vừa rồi Thẩm Thanh Hòa đã nói.
Lục Miểu nảy ra một ý, nâng chân nhảy xuống từ mái nhà.
Khác với nhà họ Lục, ban đêm ở nhà họ Cố khắp nơi đều có tia hồng ngoại và báo động, an ninh rất chặt chẽ.
Cô cẩn thận tránh từng chỗ, đi về phía từ đường.
Ngọn đèn chong đang cháy ở trong từ đường tỏa ra ánh sáng vàng nhạt trong màn đêm.
Trên bàn ở giữa đặt một hàng các bài vị của tổ tiên nhà họ Cố.
Trên chiếc tọa bồ đoàn (là gối dùng để ngồi thiền) trống trước bàn, có một người đang quỳ, chính là Cố Tinh Du.
Lúc này, miệng cô ta lầm bầm, thỉnh thoảng có thể nghe thấy cô ta nghiến răng nghiến lợi chửi ‘đồ nhà quê’ ‘sẽ không bỏ qua cho nó’ các kiểu, rõ ràng là đang chửi cô.
Cô vốn nghĩ rằng Thẩm Thanh Hòa nói sẽ phạt Cố Tinh Du chỉ là nói cho có, không nỡ phạt thật, không ngờ lại quyết tâm bảo vệ cô như con gái ruột của mình, trong lòng cô bỗng hơi rung động.
Ngẩng đầu nhìn ra bầu trời đêm, vị trí trận nhãn của trận pháp trong màn đêm đối diện là một bài vị trên bàn, trong từ đường này nhất định có điều gì đó.
Chỉ là… Lục Miểu mím môi nhìn Cố Tinh Du một cái, chỉ đành tạm thời quay trở về phòng mình.
Sáng hôm sau, khi Lục Miểu rửa mặt xong đi xuống lầu, vừa đúng lúc gặp Thẩm Thanh Hòa.
Thấy cô dậy sớm vậy, Thẩm Thanh Hòa không khỏi quan tâm hỏi: "Miểu Miểu, tối qua ngủ không ngon sao?"
Trước đó, bà ấy cũng đã nghe nói gì mà Lục Miểu ở nhà họ Lục ăn chơi lười biếng, mỗi sáng ngủ đến 12 giờ mới dậy các thứ. Nhưng trong mắt bà ấy, Lục Miểu vẫn là một đứa trẻ, dù có lười biếng cũng không phải là khuyết điểm gì.
Lục Miểu lắc đầu: "Dạ không, vẫn ổn."
Trước đây khi ở bên sư phụ, luyện công cả đêm là chuyện thường, cô không có thói quen ngủ nướng.
Cơ thể này đối với cô thực sự quá yếu, vẫn cần phải luyện tập thêm.
"Vậy thì tốt, sau này đây là nhà của con, có chỗ nào không quen thì cứ nói với dì."
Thẩm Thanh Hòa vừa nói vừa đưa tay đấm nhẹ vào vai mình.
Không biết va phải chỗ nào, bà ấy bất giác nhíu chặt mày.
Lục Miểu nhìn vào vai bà: "Dì Thẩm, đau vai ạ?"
"Có lẽ gần đây bận quá, vai luôn hơi đau. Không sao, nghỉ ngơi hai ngày là khỏe." Thẩm Thanh Hòa cười nói.
Lục Miểu tiến lên một bước, vươn tay nhẹ nhàng phủi vai Thẩm Thanh Hòa như quét bụi.
Thẩm Thanh Hòa tự dưng cảm thấy vai mình vừa rồi còn đau đột nhiên đã khỏi. Bà ấy vội hoạt động vài cái, quả nhiên, không còn cảm giác đau nữa. Giống như vừa đặt xuống một gánh nặng.
Bà ấy không thấy trên vai mình có vài làn khói đen nhạt, làn khói đen đã biến mất theo động tác vừa rồi của Lục Miểu.
Trận pháp này nhìn thì mặc dù chỉ nhằm vào Cố Thời Nghiễn, nhưng toàn bộ nhà họ Cố đều ở vị trí trung tâm của trận pháp. Những người khác trong nhà họ Cố ít nhiều cũng sẽ bị ảnh hưởng.
"Dì Thẩm, có phải gần đây tinh thần cũng không được tốt lắm đúng không?" Lục Miểu nhìn bà ấy hỏi.
Thẩm Thanh Hòa ngạc nhiên gật đầu: "Sao con biết?"
Lục Miểu quay người, chỉ vào những bức tượng thần, lư hương, gương đồng nhỏ trong phòng khách.
"Những bức tượng thần này lâu ngày đặt ở đây, mỗi lần ra vào, làm gì nhìn cái là luôn có thể thấy. Tượng thần uy nghiêm, lâu ngày dễ khiến người ta cảm thấy áp lực. Hơn nữa, hương khói liên tục cháy, mặc dù là đàn hương thượng hạng, nhưng ngửi nhiều cũng sẽ thấy mệt. Thời gian dì Thẩm ở nhà khá dài, thị giác và khứu giác đều chịu áp lực, đương nhiên dễ bị chóng mặt, tinh thần mệt mỏi.”
Cô hơi khựng lại, nói: “Không bằng dọn hết những thứ này đi, tìm một nơi chuyên dụng để thờ cúng. Rồi mở cửa sổ phòng khách cho thông thoáng, không chỉ tốt cho dì, mà cũng tốt cho sức khỏe của mọi người."
Thẩm Thanh Hòa càng nghe càng vui, Lục Miểu làm việc chu đáo, có cân nhắc và tỉ mỉ, nhà họ thật sự đã nhặt được bảo vật, bà ấy vui vẻ đồng ý: "Được, dì sẽ bảo người chuyển những thứ này ra sân sau."
Nói xong lập tức gọi người hầu cẩn thận dời những thứ này ra ngoài.
Không biết có phải do ảo giác của bà ấy không, mà sau khi những thứ này được dọn đi, tinh thần của bà ấy hình như cũng tức khắc tốt lên nhiều.
Trong nhiều ngày qua đầu bà ấy luôn âm ỉ đau, giờ cũng trở nên minh mẫn hơn rồi.
"À đúng rồi, Miểu Miểu, vài ngày nữa là đến ngày khai giảng rồi, con có trường nào ưng ý không?"
Bà ấy đã đưa Lục Miểu về nhà họ Cố, thì sẽ đối xử với cô như con gái ruột của mình.
Lục Miểu năm nay mới 16 tuổi, đang trong độ tuổi thanh xuân rực rỡ, không thể để việc nhà họ Cố làm chậm trễ việc học của cô.
Lục Miểu suy nghĩ, đáp: "Trường trung học Trấn Hải."
Thẩm Thanh Hòa còn chưa mở miệng, sau lưng Cố Tinh Du đang xuống lầu, nghe thấy thì bật cười một tiếng, châm chọc nói: “Chỉ với cái thành tích thấp kém cộng tất cả điểm các môn mới ra được một con số của cô mà còn mơ mộng đi học ở trường trung học Trấn Hải? Tỉ lệ đỗ của con chó con mèo còn cao hơn cô."