[Chương thứ tư]
Bên ngoài cửa đột nhiên xông tới rất nhiều người.
Bị Mạc Thanh Hàn áp đảo, Cố Tiểu Mãn hoảng sợ nhìn đám người vừa xông tới ngoài cửa, trong bụng tự mắng chửi mình ngu ngốc đến lần thứ n!
Trời ạ! Rõ ràng là vừa có cơ hội trốn thoát cực tốt, thế nhưng lại bị tiếng “Oa a a” của mình làm cho hoàn toàn hỏng bét, giờ thì tốt rồi, mẹ trên trời, con rất nhanh sẽ tới gặp người đây.
Mà điều làm cho Cố Tiểu Mãn cảm thấy thống khổ hơn chính là một mình mình “hi sinh anh dũng” đã đủ lắm rồi, hiện giờ vì mình mà kéo theo Mạc Thanh Hàn cùng chết chung.
Cũng tại nàng ngu ngốc! Là nàng ngu ngốc, là nàng ngu ngốc a a a!
Nhìn đám người đang đứng kia, Cố Tiểu Mãn cẩn thận ôm mỹ nhân vào lòng che chở. Đưa mắt cảnh giác quan sát xung quanh.
“Nhị tiểu thư, đã xảy ra chuyện gì?!”
Cô hầu gái mà Tiểu Mãn gặp lúc nàng chưa ngất từ ngoài chạy vào, mặt lộ vẻ khẩn trương nhìn Mạc Thanh Hàn lo lắng hỏi: “Nhị tiểu thư, người có sao không?!”
Cố Tiểu Mãn nhất thời muốn hôn mê. Gì? Nhị tiểu thư? Nhị tiểu thư rõ ràng không phải là kêu mình, vậy ở đây ngoại trừ mình ra, chỉ còn lại có. . .
“. . .” Quay đầu nhìn Mạc Thanh Hàn đang ở trên người mình.
“Không có việc gì.” Mạc Thanh Hàn trên mặt không lộ biểu tình, xoay qua nhìn cô hầu gái, tiếp tục nói: “Các ngươi lui xuống đi.”
“Vâng, tiểu thư!” Hầu gái vâng dạ một tiếng, liền mang tất cả mọi người rời khỏi phòng.
Cố Tiểu Mãn mắt chữ A mồm chữ O, vẻ mặt “không thể tin được” nhìn chằm chằm Mạc Thanh Hàn ở trên người mình.
“Nhị tiểu thư. . .” Cố Tiểu Mãn ngữ khí cẩn thận mang theo nghi hoặc, dè dặt thử nói.
Mạc Thanh Hàn nhìn Cố Tiểu Mãn: “Đúng vậy.”
“Vậy nơi này là. . .” O(╯□╰)O
“Nhà của ta.”
“Vậy người bắt tôi tới là. . .”
“Chắc là đại tỷ của ta.”
Cố Tiểu Mãn chính thức hôn mê! O(╯□╰)O. . .
“Đại tỷ ngươi. . . Nàng bắt tôi đến. . . đến. . . là. . . là. . .”. Cố Tiểu Mãn lắp bắp không biết nên nói như thế nào, đã thấy Mạc Thanh Hàn đang đè trên người mình sắp nhắm mắt lại.
“Ê ê. . .” Không thể nào? Sẽ không chứ. . .
Vừa mới nghĩ như vậy, liền cảm thấy được người xinh đẹp vạn phần kia đột nhiên hướng tới mình đè xuống!
“Oa a a a!” Mạc Thanh Hàn mạnh bạo dùng cả người đè lên người Cố Tiểu Mãn, làm người bên dưới bị đè đau đến thiếu chút nữa bất tỉnh.
Cái nơi này. . . Đến cuối cùng là chuyện gì xảy ra?
Bị đè nặng ở trên rất khó chịu, nhưng qua sự kiện bắt cóc vừa rồi, tâm linh Cố Tiểu Mãn trở nên yếu ớt dị thường, phần nhiều lại không dám đắc tội với đám người Mạc gia. Huống hồ trên người nàng hiện giờ còn là nhị tiểu thư của Mạc gia.
Cố Tiểu Mãn trong lòng cảm nhận được nếu mình mà tùy tiện mở miệng, nói không chừng sẽ bị gϊếŧ người diệt khẩu a. . . ~~~~(>_