"Người cá sẽ không dùng sóng âm làm vỡ nội tạng của họ đâu." cậu bất đắc dĩ cười, ánh mắt dịu dàng, "Bức tường bên ngoài phòng quan sát được kẹp bằng bông thủy tinh polyurethane dày gần nửa mét, chưa kể còn có lớp bảo vệ chân không. Nếu như vậy mà vẫn không làm họ yên tâm, thì tôi thật sự không biết phải làm thế nào nữa."
Ted liếc ra phía sau, môi không cử động, lẩm bẩm: "Đây không phải là vấn đề có cách âm hay không. Khi có khả năng sống lâu hơn, chắc chỉ có ông trời mới biết cậu sợ chết đến mức nào."
"Thưa các quý ông, quý bà! Xin hãy im lặng." Cuối cùng Fabian cũng lên tiếng, "Thời khắc này quả thực ngàn năm có một, tôi biết mọi người rất kích động, nhìn thấy sinh vật bên dưới, tôi cũng không thể kìm nén được sự phấn khích trong lòng. Nhưng!"
Hắn ta nhấn mạnh giọng, "Xin hãy đoàn kết lại, chẳng phải sự cao quý của con người nằm ở đây sao? Bây giờ, hãy cho tôi biết, có quý ông nào, quý bà nào, sẵn sàng đứng trước cửa sổ phòng quan sát, tiến hành một cuộc gặp gỡ lịch sử với vị khách đến từ biển sâu của chúng ta?"
Ted không thoải mái ho khan một tiếng, hai tay buông thõng, nhanh chóng viết một dòng chữ nguệch ngoạc vào chỗ trống trong sổ ghi chép. Giang Miên liếc nhìn, không nhịn được cong khóe miệng.
Ted: "Gã xảo quyệt, hắn ta cũng không dám làm người đầu tiên làm chuyện này."
Tuy nhiên, ngoài việc bật cười, Giang Miên không khỏi cảm thấy nghi hoặc. Fabian quả thực là một kẻ khốn nạn, nhưng đồng thời hắn ta cũng là một kẻ khốn nạn gan to bằng trời. Ngay cả ở đại dương, sân nhà của người cá, hắn ta còn dám triển khai kế hoạch bắt giữ Lappus, vậy tại sao ở trong viện nghiên cứu được bảo vệ nghiêm ngặt, phòng tuyến dày đặc, hắn ta lại không thể làm gương?
Trong lúc cậu thất thần, những hành động nhỏ của Giang Miên và Ted dường như đã bị gã người Đức có đôi mắt sắc bén như chim ưng kia phát hiện. Cách một đám đông, Fabian mỉm cười gọi tên Giang Miên: "Sao nào, Giang? Cậu đã chủ động xin được làm việc cùng tôi, không chỉ sự dũng cảm của cậu để lại ấn tượng sâu sắc cho tôi, mà cả tính chuyên nghiệp của cậu trong lĩnh vực nuôi dưỡng người cá, cũng khiến người ta phải kinh ngạc. Cậu có sẵn lòng không?"
Bị ánh mắt của hàng chục người tập trung vào, Giang Miên không khỏi rụt người lại, cậu nhìn chằm chằm Fabian, biết rằng chuyện này sớm muộn gì cũng xảy ra, chỉ có thể từ từ gật đầu.
"...Được." cậu nói.
Giang Miên xuống thang máy, phía sau có bốn vệ sĩ mang súng ống đầy đủ, vũ trang tận răng. Cậu cố gắng không để ý đến họ, phớt lờ những ánh mắt nhìn xuống từ trạm thí nghiệm, từ từ, dò dẫm đi về phía cái l*иg giam một ngày trước còn trống rỗng.
Càng đến gần, tim cậu càng đập nhanh hơn, hô hấp càng trở nên khó khăn. Giang Miên từng bước tiến về phía trước, như thể đang đi trên bông, nhìn từ phía sau, bước chân của cậu có chút loạng choạng, giống như trạng thái say rượu.
Thực tế, Giang Miên cũng cảm thấy chóng mặt như say rượu, máu chảy gấp gáp trong cơ thể, khiến nhiệt độ cơ thể cậu tăng lên nhanh chóng trong thời gian ngắn. Mồ hôi mỏng thấm ướt tóc mai, những giọt mồ hôi lấp lánh trên trán cậu, phản chiếu ánh sáng lung linh của sóng nước, ánh bạc của mặt đất, lấp lánh như những viên kim cương vụn.
Đây là ma lực gì vậy? Cậu nghi ngờ tự hỏi bản thân, lẽ nào người cá hôn mê cũng có thể phát động tấn công bằng sóng âm không phân biệt, rồi từ trong ra ngoài đun sôi nội tạng của cậu?
Trong đầu óc choáng váng nảy sinh một suy đoán không lành, Giang Miên nuốt nước bọt, quay đầu nhìn lại những người bảo vệ đi theo mình. Mặc dù họ đều đứng cách khá xa, nhưng trông không có vấn đề gì cả...
Hay là, hôm qua trước khi đi ngủ đã suy nghĩ lung tung quá nhiều, mơ ác mộng cả đêm, nên bị ốm rồi?
Giang Miên khẽ lắc đầu, không, bây giờ không phải lúc nghĩ đến những chuyện này.
Miệng cậu khô khốc, tiếng máu chảy rầm rập bên tai. Lappus, chỉ khi đứng gần ngẩng đầu nhìn lên như thế này, mới biết hắn ta đáng kinh ngạc đến mức nào. Giang Miên biết, mình phải dùng thái độ bình tĩnh, lý trí hơn để quan sát tất cả những điều này, bởi vì sau khi lên trên, cậu nhất định phải báo cáo lại một bản tóm tắt hoàn chỉnh, không sai sót cho Fabian và các học giả khác... nhưng cậu thực sự không thể rời mắt khỏi hắn.
Lappus nhắm mắt, mái tóc đen dài, dày và xoăn bồng bềnh sau lưng, khuôn mặt lạnh lùng như tạc từ đá cẩm thạch, giống như một kiệt tác từ thời Phục Hưng.
Nhìn ở cự ly gần, đuôi cá của hắn không hoàn toàn là màu đen tuyền đậm đặc, dưới tác động của dòng nước, trên đó còn ánh lên một lớp sáng lung linh bảy sắc, chỉ là bị những vết thương chằng chịt phá hủy vẻ đẹp hoàn chỉnh. Lớp vảy đen xếp chồng lên nhau, khít chặt, kéo dài đến tận phần bụng săn chắc, rắn rỏi của hắn, khiến cho vùng da ở đó có màu sắc biến ảo từ xanh đậm đến xanh nhạt, màu xanh nhạt kéo dài đến dưới cơ ngực, mới chuyển thành màu trắng lạnh lẽo, không chút huyết sắc, gần giống với da người.
Theo những tư liệu hiện có, da và vảy của người cá biển sâu có thể hoàn hảo chịu được áp lực khủng khϊếp ở độ sâu bốn nghìn mét dưới mực nước biển, thậm chí trong thời gian cực ngắn nổi lên mặt nước, nội tạng của chúng cũng sẽ không vì sự thay đổi đột ngột của áp suất mà vỡ nát thành một đống bầy nhầy. Có nhà khoa học suy đoán, đây có thể là do cấu trúc cơ bắp phi thường của người cá. Bởi vì con người chỉ có 639 khối cơ, nhưng trong cơ thể người cá, lại ẩn chứa gần 3000 bó cơ bắp dẻo dai như thép.