Thân Là Vai Chính Mà Còn Nghèo Hơn Tôi!

Chương 5

Nhắc tới tiền, Phương Chi Nguyên lập tức liền tỉnh táo lại, cái gì mỹ nhân đối với hắn đều như xương khô, kiên định mà cự tuyệt nói: “Tôi có đối tượng.” Nói năng có khí phách, kiên cường."Ồ ~" Người đến không để bụng mà cười, chưa kịp nói gì, phía sau liền truyền đến một tiếng nổ lớn, chấn đến tai Phương Chi Nguyên ù đi vài giây, sau đó mới có thể mơ hồ nghe thấy âm thanh khác. Người đến xoay người nhìn, vẻ mặt lạnh nhạt, dứt khoát đi vào phòng Phương Chi Nguyên đóng cửa lại, tổng kết: "Hai con bọ chó đánh nhau."

Trước khi đóng cửa, Phương Chi Nguyên rõ ràng thấy, chiếc đèn côn biến mất trước cửa đang bị một người đàn ông một tay bắt lấy, như cầm một cây gậy nhỏ, nhẹ nhàng múa may đuổi theo bóng người đang bỏ chạy.

"..." Hoài nghi nhân sinh.

Phương Chi Nguyên chân thành hỏi: "Đây là địa cầu sao?"

"Có lẽ." Người đến không tỏ ý kiến, hỏi lại, "Anh có đồ ăn không?"

"Có lẽ" này hai chữ cảm thấy chứa nhiều thông tin. Phương Chi Nguyên cười gượng, từ ba lô móc ra một viên kẹo sữa hơi tan chảy biến dạng.

Phương Chi Nguyên cầm kẹo sữa có chút xấu hổ, người kia lại cười, từ tay anh lấy thứ gì đó giống đường, lúc này mới tự giới thiệu: "Tôi họ Du, Du Bá Nha, nếu anh bên kia có người này."

Bị nụ cười này làm xao xuyến, Phương Chi Nguyên lắp bắp nói: "Tôi họ Phương, mới chuyển đến, anh vào trong ngồi trước đi, tôi tìm xem có đồ ăn khác không."

Phương Chi Nguyên không quan tâm hành lý, luống cuống tay chân lục tung bếp, trong lòng thầm niệm tên bạn trai, mới hạ nhiệt độ nóng bỏng trên mặt xuống.

Này, mỹ nhân cười, ai mà chịu nổi.

Phương Chi Nguyên chỉ là chuyển hướng sự chú ý một chút, vốn không nghĩ rằng mình có thể tìm được đồ ăn. Mặc dù là xách giỏ vào ở trong phòng, cũng không có yêu cầu chủ nhà chuẩn bị đồ ăn. Không ngờ Phương Chi Nguyên mở tủ lạnh ra, lại thấy bên trong bày sẵn vài món ăn đã làm xong.

Bốn món, một canh, hai bát cơm. Canh bí đao sườn, canh chua thịt bò, rau xà lách xào, còn có hai món Phương Chi Nguyên không biết. Phương Chi Nguyên ngẩn ra một chút, quay đầu hỏi Du tiểu ca: "Đồ ăn ở đây đều ăn được sao?" Du tiểu ca rất tự giác đã ngồi vào bàn ăn chờ ăn cơm, nghe Phương Chi Nguyên hỏi, gật đầu: "Bưng ra đây đi." "..." Không nên lại đây giúp một tay sao?

"Anh đẹp anh có lý." Phương Chi Nguyên từ tủ lạnh mang ra một đĩa đồ chiên không biết tên, rõ ràng để trong tủ lạnh không có mùi vị gì đặc biệt, nhưng vừa mang ra lại bốc lên mùi hương vô cùng hấp dẫn, đĩa hơi nóng lên, giống như vừa mới ra lò.