[Bán: Thịt dê 500g] [Đổi lấy: 10 viên kẹo]
“Có kẹo thì nhắn tôi, thu mua dài hạn.”
Tay to có khác, xử lý gọn ghê. Thông tin giao dịch gửi thẳng qua luôn, mà còn hào phóng hơn cô, thịt toàn giao dịch cả nửa ký một. Chỉ là, anh lại thích ăn kẹo sao?
Thịt dê à? Xem ra rương tài nguyên trung cấp anh gặp không chỉ có một cái, không biết đã mở ra được bản vẽ gì nhỉ?
Lý Tư Tĩnh bấm vào ảnh đại diện của Chu Thanh Hoan, “Thịt dê được không?” Vừa nói vừa gửi thẳng thông tin giao dịch qua.
[Bán: Thịt dê 500g] [Đổi lấy: Bản vẽ thân xe thép đặc chủng]
Chu Thanh Hoan ở đầu bên kia đồng ý ngay tắp lự: “Cảm ơn chị gái!”
Lý Tư Tĩnh không kìm được tò mò, nhắn tin hỏi: “Em mua thịt làm gì vậy?”
“Để ăn chứ ạ! Em là đứa không thể thiếu thịt, hôm nay thèm cả ngày rồi.”
“Thịt thú hoang em gặp không ăn được à? Là con gì thế?” Lý Tư Tĩnh nghĩ ngợi, lẽ nào là mấy loại rắn độc côn trùng?
“? Em có gặp thú hoang đâu.”
“Vậy bản vẽ em lấy từ đâu ra?” Chẳng lẽ rương tài nguyên cấp thấp cũng mở ra được bản vẽ sao?
“Mở từ rương tài nguyên ra đó, là rương tài nguyên màu xanh lam nha!” Chu Thanh Hoan trả lời không chút giấu diếm.
Lý Tư Tĩnh trợn tròn cả mắt, rương tài nguyên trung cấp không phải chắc chắn sẽ gặp thú hoang sao?
Cô xem mọi người thảo luận trong kênh khu vực, chưa thấy ai gặp rương tài nguyên trung cấp mà không có thú hoang cả.
“Em đi rán thịt dê đây, tạm biệt chị gái!”
“À đúng rồi, chị có thể mỗi ngày chừa cho em một miếng thịt không? Em có thể dùng bản vẽ để đổi.” Chu Thanh Hoan nói thêm.
Mỗi ngày? Dùng bản vẽ đổi? Chu Thanh Hoan này, rốt cuộc đã gặp được bao nhiêu cái rương tài nguyên trung cấp không có thú hoang vậy?
Tình huống này, đã không thể dùng mấy chữ “may mắn” để hình dung đơn giản được nữa, lẽ nào cô đã gặp phải vua may mắn đích thực rồi sao?
Ting ting, tiếng tin nhắn bạn bè vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ miên man của Lý Tư Tĩnh.
Triệu Tân Viễn, là người đã giao dịch súng lục với cô.
“Chị Tĩnh, chị có thể cho em mượn một đơn vị xăng được không?”
Mượn xăng? Lý Tư Tĩnh nhíu mày, chưa đợi cô trả lời, tin nhắn liên tiếp nhảy ra.
“Em biết yêu cầu này rất đường đột nhưng em thật sự hết cách rồi.”
“Vật tư của em dùng hết sạch rồi, xe cũng không còn một giọt xăng nào, mà từ rương tài nguyên trước đó, em đã đi được 41 cây số rồi.”
“Chỉ cần cho em đi thêm 9 cây số nữa, cho em một đơn vị xăng thôi, em chắc chắn sẽ gặp được rương tài nguyên.”
“Đến lúc đó, em chỉ giữ lại vật tư đủ đổi 5 đơn vị xăng, còn lại đưa hết cho chị.”
“Em dùng nhân cách của mình để đảm bảo, xin chị nhất định phải tin em!”
“Cầu xin chị hãy tin em!”
Đọc đến đây, Lý Tư Tĩnh do dự. Lý trí mách bảo cô rằng, thế giới này không thể tin tưởng bất kỳ ai, cái gọi là nhân cách, trước sự sinh tồn thì chẳng đáng một xu.
Nhưng mặt khác, cảm tính lại khiến cô muốn đồng ý với cậu ta, dù biết rằng 1 đơn vị xăng kia có thể một đi không trở lại.
Thôi kệ! Cứ đánh cược một phen xem sao, 1 đơn vị xăng, cô vẫn chịu lỗ được.
Nếu may mắn đánh cược thắng, ít nhất cũng cho cô biết rằng, trên thế giới sinh tồn tàn khốc này, nhân tính vẫn còn tồn tại.
[Bán: Xăng 1 đơn vị] [Đổi lấy: Không]
Không thèm xem những tin nhắn cảm ơn rối rít của đối phương, Lý Tư Tĩnh tắt khung chat bạn bè, bấm vào bản vẽ vừa đổi được.
[Phát hiện bản vẽ thân xe thép đặc chủng, vật liệu chế tạo đầy đủ. Có chế tạo và lắp đặt không?]
“Chế tạo.”
Lấy vật liệu vốn dùng để chế tạo quạt điện, Lý Tư Tĩnh chế tạo luôn phần thân xe trước.
Thời gian đã hơn tám giờ tối, nhiệt độ cũng trở nên hơi lạnh, nhìn thử chỉ có 28 độ.
Nghĩ rằng nửa đêm nhiệt độ sẽ còn giảm nữa nên Lý Tư Tĩnh lấy ra chiếc chăn lông đã nhận được trước đó, đắp lên bụng, rồi hạ ghế xuống thấp, chuẩn bị đi ngủ.