Phải công nhận một điều, dù rẽ hướng lấn sân vào giới giải trí, con người ấy vẫn vô cùng nổi bật. Cái tên ấy vẫn luôn ở đâu đó trong trí nhớ của Viễn Quân chưa từng phai mờ, đến khi được nghe cái tên đó một lần nữa từ miệng của người khác, một lần nữa nó lại thành công khiến trái tim Viễn Quân khẽ rung lên
Tuy nhiên, điều khiến Viễn Quân thấy khó hiểu nhất là… vì sao người đó lại xuất hiện đúng thời điểm sự cố xảy ra? Mọi thứ diễn ra quá trùng hợp, tựa như đã được tính toán từ trước.
Cách cậu ta hành động vô cùng dứt khoát, tốc độ phản xạ chuẩn xác trong tích tắc, từng bước đi đều linh hoạt như nước chảy.
Điều đó khiến Viễn Quân không khỏi suy đoán: có lẽ cậu ấy đã âm thầm quan sát hiện trường từ trước, và chờ đúng khoảnh khắc để ra tay.
Hơn thế nữa, nhìn cái cách cậu ấy tung ra từng đòn đánh gọn gàng, tư thế lại chuẩn xác đến từng hơi thở, tất cả đều chứng tỏ cậu ta chưa từng buông lơi việc rèn luyện.
Dù đã rời khỏi ngành từ rất lâu rồi, nhưng những kỹ năng ấy không những được giữ vững, mà còn trở nên sắc bén và thuận thục hơn trước.
Một ý nghĩ vụt qua trong đầu Viễn Quân, khiến anh vô thức chau mày. Nhưng ngay sau đó, anh khẽ lắc đầu rồi tự phủ nhận suy đoán của chính mình.
Không thể nào, người đó bây giờ đã là một người nổi tiếng có hàng triệu người theo dõi. Từng hành động, từng lời nói cũng có rất nhiều người chú ý.
Một người đang toả sáng như những ánh sao trên bầu trời, sao có thể làm một công việc gắn liền với bóng tối và sự thầm lặng như vậy.
Tổ trưởng khẽ hắng giọng, kéo Viễn Quân trở về với thực tại.
“Cậu có nhớ biển số xe của người đó không? Tìm thông tin đăng ký, liên hệ với cậu ta đi.”
Viễn Quân lập tức gật đầu: “Vâng, tôi đã ghi lại rồi.”
“Rất tốt, gọi cậu ta lên để cung cấp một số lời khai hiện trường. Chủ tịch thành phố cũng vừa nhắn tin cho tôi, nói là muốn gửi lời cảm ơn. Với lại… theo lễ nghĩa chúng ta cũng phải chuẩn bị cho cậu ấy một tờ giấy khen. Nếu không có khen thưởng hợp lý, không khéo fan của cậu ta sẽ tràn vào dìm chết trang cá nhân của Sở bây giờ.”
“Tôi đã rõ. Xin phép đội trưởng, tôi ra ngoài xử lý luôn ạ.”
Tổ trưởng gật đầu, trầm giọng nhắc nhở nhưng lại không thiếu phần thân thiện: “Được, cảm ơn đồng chí. Làm càng nhanh càng tốt, truyền thông đã bắt đầu chú ý đến vụ việc lần này rồi.”
Viễn Quân rất đúng mực mà chào một tiếng, giọng không nhanh không chậm: “Tôi đi trước ạ.”
Nói rồi, anh xoay người, dáng đi thẳng tắp, thoáng có vẻ lạnh lùng. Tay vừa đẩy cửa bước ra, khoé môi lại cong lên nhẹ, vừa đi vừa lẩm bẩm: “Lão cáo già, sai việc người khác thì cười thân thiện lắm…”