Rõ ràng Kỷ Kim Đường đang trốn sau lưng Ân Trường Hạ, giống người cần người bảo vệ, còn yếu hơn cả Ân Trường Hạ.
Thế nhưng, Khâu Bình lại cảm thấy ánh mắt kia như đến từ nơi tối tăm nhất, lướt qua chỗ yếu đuối nhất trên người hắn ta, tràn đầy mùi máu tanh.
Cơ thể Khâu Bình bất giác run rẩy, ngay cả chính hắn ta cũng không hiểu tại sao.
Trong đội ngũ, Kha Vũ An – người từ nãy giờ vẫn luôn im lặng – bỗng nhiên phát điên.
Đôi mắt đỏ ngầu, hắn ta nói: “Hahaha, đó là một con quái vật, hắn sẽ tàn sát người chơi!”
Sự im lặng lan tràn trong đội ngũ, giọng nói khàn khàn như lưỡi dao cứa vào thần kinh của mọi người.
Kha Vũ An đã ở lại đây rất lâu, luôn phải dùng một lượng lớn dương thọ để đổi lấy quyền tiếp tục trò chơi.
Đúng vậy, đây là thông tin mà người mới không biết.
Chỉ cần bảng số chưa bị người chơi nào lấy đi, sau khi thời gian đăng ký kết thúc, họ có thể tiếp tục trò chơi này bằng cách nộp ba mươi năm dương thọ.
Dương thọ của Kha Vũ An đã cạn kiệt, đây là lần cuối cùng của hắn.
Từ Mặc: “Nghe nói boss đã bị thay thế, đổi thành một con mạnh hơn?”
Cơ thể Kha Vũ An run rẩy không kiểm soát được, cuối cùng không thể nhịn nổi mà bật khóc: “Nhóm người chơi trước đó, chỉ vì bị phát hiện khi bước vào Quỷ Yến, đã bị biến thành thức ăn cho bách quỷ, bị cắn xé ngay tại chỗ, thậm chí cả nội tạng cũng rơi vãi khắp nơi. Giờ boss đã đổi thành một kẻ còn mạnh hơn, chúng ta chỉ là thức ăn, chẳng ai thoát được cả!”
Bầu không khí trở nên nặng nề, thần kinh mọi người căng như dây đàn.
Băng qua khu vườn cỏ dại mọc um tùm, cuối cùng họ cũng đến được điểm đích.
[Người chơi đã thành công trà trộn vào Quỷ Yến.]
[Bối cảnh giải mã phần ba: Bốn quỷ hỉ, nộ, ai, cụ khiêng kiệu chính là quản gia của Quỷ Yến, quản lý mọi thứ ở đây. Dân trong trấn thờ phụng bọn chúng, mỗi năm hiến tế máu của thiếu nữ để tăng cường quỷ lực cho chúng. Chính bọn chúng đã ép buộc người dân tìm đối tượng âm hôn thích hợp, mưu đồ luyện thành Quỷ Vương.]
[Lần Quỷ Yến này đã là lần thứ ba, nhưng vẫn không có thu hoạch. Hai nhóm người chơi trước đó khi bước vào Quỷ Yến đều bị phát hiện là người sống, bị bách quỷ ăn tươi ngay trên bàn tiệc.]
Ân Trường Hạ hơi khựng lại, thì ra sau khi vào dinh thự sẽ nhận được lời nhắc nhở về bối cảnh?
Chu Nghênh sắc mặt trầm xuống, đành phải cắn răng nói: “Vào đi.”
Khâu Bình: “Anh Chu, đây không phải là nhà bếp sao?”
Chu Doanh thản nhiên đáp: “Cầm chắc bảng số của các cậu, thứ này là vật bảo mệnh trong Quỷ Yến. Nếu làm mất hoặc đánh rơi…”
Khâu Bình nuốt nước bọt, da đầu tê dại.
Hắn ta vẫn chưa quên lời của Kha Vũ An lúc nãy, chỉ cần nghĩ đến cảnh tượng đó, cơ thể liền cứng đờ như bị đè nặng bởi tảng đá ngàn cân.
Cả nhóm đi về phía nhà bếp, bên trong đang bận rộn xào nấu thức ăn.
Đầu bếp thân hình tròn trịa, làn da tím tái không bình thường: “Nhanh lên, nhanh lên, khách quý không đợi được đâu.”
Xung quanh vô cùng bận rộn, những người giấy đội đĩa thức ăn trên đầu, không ngừng chạy qua chạy lại.
Đột nhiên, đầu bếp dừng tay: “Chậc, không đủ món rồi.”
Hắn cầm con dao lớn, chậm rãi nhìn về phía sau.
Người bị hắn nhìn chằm chằm lại là một người chơi, nhưng tấm bảng số trên tay đã biến mất.
Khi thấy đầu bếp tiến đến, người đàn ông không ngừng lùi lại, đầu liên tục lắc, tràn ngập sợ hãi: “Không… cầu xin ông…”
Nhưng đầu bếp hoàn toàn phớt lờ, lưỡi dao vung lên, chém xuống như gϊếŧ một con gà con.
Đầu hắn rơi xuống, lăn lông lốc mấy vòng, cuối cùng dừng ngay trước chân nhóm người vừa mới bước vào.
Cái đầu dường như vẫn chưa ý thức được cái chết của mình, mí mắt giật giật, khuôn mặt đầy hoảng sợ, rồi cuối cùng mất đi hơi thở.
Cảnh tượng đẫm máu này khiến sắc mặt mọi người trở nên tái nhợt.
Cuối cùng, Kha Vũ An không thể chịu đựng được nữa, hét lên thảm thiết: “A a a—!”
Hắn chịu đủ rồi!
Phải trải qua bao nhiêu lần mới có thể thoát khỏi trò chơi quỷ quái này đây?!
Tiếng hét của hắn làm những người giấy cầm khay trượt tay, bát đĩa rơi xuống đất loảng xoảng, hòa cùng tiếng pháo nổ bên ngoài, nghe lại có vẻ… náo nhiệt.
Nhưng chính điều đó lại càng làm khung cảnh thêm phần quỷ dị.
Đầu bếp và những người giấy ngừng tay, từng đôi mắt trống rỗng đồng loạt nhìn về phía bọn họ.
Chu Doanh mặt mày xanh mét, nghiến răng chửi thề: “Mẹ kiếp, đồ ngu!”
Đầu bếp chậm rãi tiến về phía họ, trên tay vẫn còn cầm con dao dính máu, trông chẳng khác gì một tên đồ tể!
Mọi người nín thở, lùi dần về phía sau, nhưng lại vô tình va phải ai đó.
Khi quay đầu lại, họ phát hiện đó là một trong bốn quỷ khiêng kiệu – Hỷ Quỷ!
Quản gia Hỷ không hài lòng nói: “Ồn ào như vậy, các ngươi muốn kinh động đến khách khứa bên ngoài sao?”
Đầu bếp giơ con dao lên: “Quản gia Hỷ đừng vội, tôi sẽ giải quyết bọn họ ngay thôi!”
Quản gia Hỷ khẽ ‘ừm’ một tiếng, quét ánh mắt qua đám người, cuối cùng dừng lại trên người Ân Trường Hạ, kẻ toàn thân còn dính đầy bùn đất.
Hắn khẽ sững sờ: “Khoan đã!”
Mọi người sợ hãi tột độ, không biết hắn định làm gì.
Quản gia Hỷ chậm rãi tiến lại gần, cuối cùng đứng trước mặt Ân Trường Hạ: “Giống… thật giống…”
Giống cái gì?
Mọi người rợn tóc gáy nhìn cảnh này, chỉ nghe thấy bên cạnh vang lên tiếng cười sắc bén đến cực điểm của quản gia Hỷ:
“Giống y như chú rể đã trốn mất!”