Tề Nguyệt thân thiết ôm lấy cánh tay cô, còn Chu Minh Lãng thì hai mắt sáng rực.
Tề Nguyệt: "Sao dạo này cậu bận cái gì mà gọi ra chơi cũng không đi? Chồng cậu trông chừng cậu chặt đến thế à?"
Chu Minh Lãng cười nhạo: "Thôi đi, người khác không biết quan hệ giữa cậu ấy và Lục Nghiên Bắc thế nào, chẳng lẽ cậu còn không rõ?"
Kỷ Tinh Thần bất lực: "Hai người lúc nào mới bớt bàn tán về chuyện hôn nhân của tôi đây?"
Chu Minh Lãng nhún vai: "Không chỉ có bọn tôi đâu, cả Bắc Thành này đều đang bàn tán đấy."
Tề Nguyệt lườm Chu Minh Lãng: "Anh im miệng đi."
"Được được được, tôi không nói nữa." Chu Minh Lãng làm động tác kéo khóa miệng.
Tề Nguyệt hừ một tiếng, sau đó quay sang Kỷ Tinh Thần nói: "Vừa rồi tớ thấy Kỷ Nhiễm đi tìm chồng cậu đấy, cậu nói xem cô ta lại định giở trò gì nữa?"
Kỷ Nhiễm là con riêng mà Tần Lệ mang theo khi gả vào nhà họ Kỷ, bao năm qua lúc nào cũng đối nghịch với Kỷ Tinh Thần.
Kỷ Tinh Thần thích thứ gì, cô ta liền thích thứ đó.
Từ sau khi Kỷ Tinh Thần kết hôn với Lục Nghiên Bắc, không biết Kỷ Nhiễm đã bao nhiêu lần công khai và ngấm ngầm gửi tình ý cho anh.
Tâm tư đó gần như rõ ràng đến mức ai cũng nhìn ra.
Chu Minh Lãng lộ vẻ chán ghét: "Cô ta lại định quyến rũ Lục Nghiên Bắc?"
Kỷ Tinh Thần khẽ lắc ly rượu trên tay, cười nhạt: "Cô ta cũng xứng sao?"
Tề Nguyệt lập tức phụ họa: "Đúng vậy, cô ta không xứng?"
Chu Minh Lãng liếc nhìn Kỷ Tinh Thần: "Tinh Thần, Lục Nghiên Bắc mấy năm nay chơi bời trác táng như vậy, cậu không sợ anh ta thực sự để ý đến Kỷ Nhiễm à?"
Động tác lắc ly rượu của Kỷ Tinh Thần khựng lại một chút, rồi cô ngửa đầu uống cạn phần rượu còn lại: "Anh ta có để ý ai hay không thì liên quan gì đến tôi? Chờ sau khi việc hợp tác giữa hai nhà Kỷ – Lục kết thúc, tôi định ly hôn với anh ta."
Tề Nguyệt và Chu Minh Lãng nghe vậy, lập tức sững sờ.
Tề Nguyệt mở to mắt kinh ngạc: "Cậu muốn ly hôn với Lục Nghiên Bắc? Tớ không nghe nhầm chứ? Trước đây cậu chẳng phải khăng khăng muốn gả cho anh ta sao..."
Kỷ Tinh Thần hờ hững liếc cô một cái, Tề Nguyệt lập tức im bặt.
Cô lạnh nhạt nói: "Chuyện trước đây thì cứ để nó qua đi, bây giờ tớ đã khác rồi."
Tề Nguyệt nhìn cô, bỗng không biết phải nói gì.
Chu Minh Lãng thấy bầu không khí có chút nặng nề, liền tìm cách chuyển đề tài: "Nghe nói sau khi tiệc tối kết thúc, sẽ có một buổi đấu giá từ thiện. Món đồ được đấu giá cuối cùng là viên kim cương xanh có từ thời Trung Cổ, hơn một trăm carat đấy. Tinh Tinh, chẳng phải cậu thích những thứ lấp lánh này nhất sao? Hay là để tôi mua tặng cậu nhé?"