Nhưng có những chuyện, không thể tránh được.
Vừa bước vào lớp, Khương Ấu lập tức cảm nhận được bầu không khí có gì đó sai sai.
Tất cả nữ sinh trong lớp đều nhìn cô bằng ánh mắt tràn đầy ngưỡng mộ.
Gì vậy?
Còn chưa kịp phản ứng thì cô đã thấy Sở vương tử kiêm bá vương trường học - Sở Dương huýt sáo một tiếng, cao ngạo bước tới.
Hắn quỳ một chân xuống rồi đưa ra một bó hoa hồng rực rỡ trước mặt cô.
"Bạn học Khương Ấu, tớ thích cậu! Cậu có đồng ý làm bạn gái tớ không?"
Mặt Khương Ấu lập tức tái nhợt, cô lùi về sau mấy bước.
Phản ứng đầu tiên của cô chính là...
Hoắc Hách Thần bật lên trong đầu.
Là sợ hãi!
"Không, tôi không muốn." Khương Ấu gần như lập tức từ chối.
Cô và Sở Dương vốn chẳng quen thân gì.
Hơn nữa, cô cũng không muốn liên lụy đến người khác.
Nhưng cô không ngờ rằng, lời từ chối trước mặt bao nhiêu người như vậy lại khiến sắc mặt Sở Dương đột nhiên thay đổi.
Tất cả bạn học xung quanh đều xôn xao bàn tán.
"Khương Ấu điên rồi sao? Ngay cả lời tỏ tình của thiếu gia nhà họ Sở cũng dám từ chối? Sở thiếu gia vừa là hot boy của trường, lại còn có cả tập đoàn Sở thị chống lưng, so với một đứa nhà quê nghèo kiết xác như cô ta thì đúng là quá dư dả rồi."
"Đúng vậy, một đứa như Khương Ấu năm nào cũng phải cật lực săn học bổng, lại còn đi làm thêm đủ thứ để có tiền đóng học phí. Có thể bám được vào thiếu gia nhà họ Sở là phúc phận của cô ta, vậy mà còn không biết điều!"
Ai cũng biết Khương Ấu nghèo đến mức nào.
Đến cả quần áo của cô cũng đã giặt đến bạc màu.
Sau giờ học, cô thường xuyên phát tờ rơi hoặc làm thêm ở tiệm trà sữa để trang trải cuộc sống.
Một người như cô mà lại dám từ chối thiếu gia nhà họ Sở, đúng là không biết trời cao đất dày!
Sở Dương cũng cảm thấy cực kỳ mất mặt.
Giọng nói của hắn trầm xuống, mang theo sự khó chịu rõ rệt: "Bạn học Khương Ấu, tôi hỏi lại lần nữa, cậu có đồng ý làm bạn gái tôi không?"
"Không, xin lỗi, xin lỗi!" Khương Ấu thậm chí còn cúi đầu xin lỗi Sở Dương.
Giờ phút này, cô chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi đây, đồng thời cầu nguyện Hoắc Hách Thần đừng xuất hiện ở gần đây.
May mà Hoắc Hách Thần đang bận họp ở công ty, cũng không cử người theo dõi cô.
Khương Ấu thở phào nhẹ nhõm.
Cô chỉ nghĩ rằng đây là một chuyện nhỏ trong ngày, không hề biết rằng đó lại là khởi đầu cho cơn ác mộng của mình.