Nhưng hôm nay…
“Bốp! Bốp!”
Liên tiếp mấy cái đánh nữa giáng xuống, cô bé ba tuổi lập tức mếu máo.
Cậu đánh không mạnh, nhưng với một đứa bé nhỏ như Thiên Vũ, mông đã đỏ bừng lên.
Cô bé khóc nấc lên, nước mắt lưng tròng, bàn tay nhỏ xíu bấu lấy vạt áo cậu, giọng nghẹn ngào:
“Anh An… hu hu… đau…”
Nhưng Trịnh Duy An không vì thế mà mềm lòng.
Cậu nắm lấy cánh tay nhỏ của cô bé, kéo vào lòng mình, siết chặt.
“Đã nói là không được chơi với người khác rồi mà, em còn dám quên?”
Giọng cậu vẫn mang theo sự trẻ con non nớt, nhưng từng chữ lại tràn ngập áp lực.
Thiên Vũ khóc càng dữ hơn, nhưng chỉ biết lắc đầu:
“Nhưng… nhưng bạn Bo chơi với em vui lắm mà… hu hu…”
“Không được!”
Duy An nâng mặt cô bé lên, ánh mắt đen láy khóa chặt vào cô, bàn tay vẫn ôm chặt eo nhỏ không buông.
“Anh mới là người chơi với em, không ai khác được phép.”
Cô bé ba tuổi khóc đến nấc lên, nhưng vẫn nghe thấy sự nghiêm túc trong giọng cậu.
Cô bé không hiểu vì sao anh An lại giận đến vậy…
Nhưng khi xe vừa về đến nhà, Trịnh Duy An lấy từ trong túi ra một cây kẹo dâu, nhẹ nhàng bóc vỏ rồi chìa ra trước mặt cô bé.
“Nín đi, ăn kẹo.”
Lâm Thiên Vũ vừa mới khóc nức nở, hai mắt đỏ hoe, nhưng khi nhìn thấy viên kẹo tròn xoe màu hồng trước mặt, ánh mắt cô bé lập tức sáng lên.
Cô bé đưa tay dụi dụi mắt, rồi ngoan ngoãn há miệng, để anh An đút viên kẹo vào.
Vị ngọt tan trong miệng, hương dâu thơm dịu dàng lan tỏa, khiến cô bé quên hết ấm ức ban nãy.
Cô vừa mυ'ŧ kẹo, vừa chớp chớp đôi mắt tròn xoe, nhìn anh An như một con mèo nhỏ ngoan ngoãn.
“Anh An…” Giọng cô bé mềm nhũn, hoàn toàn không còn tức giận nữa.
Trịnh Duy An khẽ nhếch môi, ánh mắt thoáng qua một tia hài lòng.
Cậu đưa tay xoa đầu cô, giọng dịu dàng như dỗ một đứa trẻ ngoan:
“Em phải nghe lời anh, biết chưa?”
Cô bé gật gật đầu, hai má phồng lên vì viên kẹo, giọng ngọt ngào:
“Dạ… em nghe lời anh An.”
Cô bé đã quên luôn chuyện bị đánh.
Trong đầu chỉ còn nhớ mỗi chuyện anh An mua kẹo cho mình, vẫn dịu dàng với mình.
Trịnh Duy An nhìn cô bé đang ngồi trong lòng mình, ngoan ngoãn ăn kẹo, đôi mắt cậu ánh lên một tia chiếm hữu lặng lẽ.
Cứ như vậy đi. Chỉ cần dùng chút kẹo ngọt, chút dịu dàng… Là có thể giữ em ngoan ngoãn ở bên anh.
Lâm Thiên Vũ lên 4 tuổi, còn Trịnh Duy An đã 9 tuổi.
Lúc này, cô bé đã bắt đầu học tô màu và vẽ.