Ấu Ninh Của Tôi [Trọng Sinh]

Chương 26: Chuỗi vòng tay Phật châu

"Đổ Thạch" kể về câu chuyện tranh đấu giữa một gia tộc buôn phỉ thúy lâu đời và băng đảng xã hội đen địa phương tại vùng biên giới phía Tây Nam.

Nhân vật Ngôn Ấu Ninh thủ vai tên là A Mặc, một tên côn đồ đầu đường xó chợ không cha không mẹ. Lâm Quân vào vai Phụng Nguyên, thiếu gia của một gia đình giàu có. Hai người vốn dĩ không hề có điểm chung, lại tình cờ gặp gỡ và quen biết nhau giữa lúc thiên tai loạn lạc. Hai thiếu niên nhỏ bé trà trộn vào đám đông chạy nạn, nương tựa lẫn nhau, sống chết có nhau. Sau này hai người lạc mất nhau, Phụng Nguyên được người nhà tìm về, còn A Mặc để sinh tồn đã lăn lộn gia nhập vào băng đảng địa phương.

Vài năm sau, Phụng Nguyên du học nước ngoài trở về, hai người gặp lại nhau. Lúc này Phụng Nguyên là người thừa kế của gia tộc buôn phỉ thúy, ủy viên hội đồng thương hội, một tài năng trẻ tuổi. Còn A Mặc đã trải qua mưa máu gió tanh để leo lên vị trí bang chủ xã hội đen, đồng thời cũng đứng ở phía đối lập với thương hội. Phe Phụng Nguyên muốn liên kết các thương nhân đá quý để tranh thủ nhiều quyền lợi hơn cho thương mại tự do, còn phe A Mặc lại muốn độc chiếm thị trường đá quý vùng biên giới.

Bạn bè thuở thiếu thời, đến khi trưởng thành lại trở thành kẻ thù không đội trời chung.

Vai diễn A Mặc so với Phụng Nguyên thì khó hơn nhiều. Sau khi quyết định để Ngôn Ấu Ninh đóng vai nam thứ, điều Du Phàm lo lắng nhất là hình tượng của Ngôn Ấu Ninh quá trong sáng, không thể diễn tả hoàn hảo được cái cảm giác nặng nề, từng trải của A Mặc. Chỉ xét riêng về khí chất và hình tượng bên ngoài, ông thậm chí còn cảm thấy Ngôn Ấu Ninh có lẽ hợp đóng vai Phụng Nguyên hơn. Nhưng vai nam chính không phải đạo diễn như ông nói là được. Đó là chuyện của nhà sản xuất, nhà sản xuất phải cân bằng lợi ích các bên, còn phải cân nhắc doanh thu phòng vé, ai dám mạo hiểm để một người mới hoàn toàn gánh vác vai chính chứ?

Đặc biệt là người mới này lại không có chống lưng gì đáng tin cậy.

Tuy nhiên, nỗi lo của Du Phàm dần tan biến sau khi phim khởi quay. Ông nhìn Ngôn Ấu Ninh cười ngây thơ trước ống kính, quay đầu lại liền lạnh lùng ra lệnh cho thuộc hạ gϊếŧ người diệt khẩu. Khóe môi vẫn nở nụ cười lịch thiệp, nhưng ánh mắt đã sâu thẳm như vực nước.

Ông nhìn Ngôn Ấu Ninh ánh mắt trống rỗng đi qua hành lang dài, vẻ mặt tiêu điều như một ông lão đã nhìn thấu hồng trần… Cảm giác phức tạp trong lòng Du Phàm đã không thể dùng bốn chữ "vừa mừng vừa lo" để hình dung nữa. Ông cảm thấy Ngôn Ấu Ninh quả thực là một diễn viên thiên bẩm. Cậu không diễn vai A Mặc, mà là biến mình thành A Mặc trước ống kính, từng chút một thể hiện ra một A Mặc hoàn chỉnh, một A Mặc hai mặt: một gương mặt trong sáng như nước hồ xuân, tinh khiết không tì vết; một gương mặt khác lại dày dạn sương gió, ôm một trái tim đầy thương tích, ánh mắt nhuốm màu tang thương.

Du Phàm không tin một chàng trai mười chín tuổi lại có thể có những trải nghiệm đau đớn đến khắc cốt ghi tâm như vậy. Nhưng cái cảm giác bị phụ bạc, bị phản bội, cái khí chất cô độc lạnh lùng của kẻ liều mạng tìm đường sống trong tuyệt cảnh, lại được thể hiện một cách nhuần nhuyễn, sâu sắc qua đôi mắt trong veo như nước hồ xuân biến ảo khôn lường của cậu.

Thế nên, Du Phàm không khỏi thở dài, có những người, trời sinh ra đã để ăn bát cơm này.

Du Phàm chiếu cố Ngôn Ấu Ninh vẫn còn là sinh viên, nên đã cố tình dồn các cảnh quay của cậu lại để hoàn thành gần hết trước khi khai giảng. Lâm Quân đến muộn, Ngôn Ấu Ninh phải gấp rút về trước khai giảng, mấy cảnh diễn tay đôi với Lâm Quân đành phải đợi cả đoàn phim trở về đảo Thành rồi quay bổ sung sau. Du Phàm vô cùng hài lòng với biểu hiện của cậu, đặc cách cho cậu rời đoàn phim về đảo Thành trước.

Như thường lệ, trợ lý Tiểu Đinh của Lăng Ngạo đến đón cậu ở sân bay, đưa cậu về tận dưới khu nhà ký túc xá nhân viên. Cậu bên này vừa xách hành lý vào cửa, còn chưa kịp dọn dẹp, cửa phòng phía sau đã bị gõ vang.

Ngôn Ấu Ninh ôm trán thở dài, trong lòng mơ hồ đoán được người đến là ai. Cậu vừa xuống máy bay, Từ Hướng Bắc và Lý Cao còn chưa biết cậu đã về, các nghệ sĩ khác cũng chẳng có qua lại gì với cậu. Lăng Ngạo hẹn cậu ngày mai gặp ở công ty, trợ lý Tiểu Đinh vừa mới rời đi… Người còn lại biết cậu ở đây, còn có thể là ai nữa?

Ngôn Ấu Ninh nhìn gương mặt cố chấp của Mục Khôn ngoài cửa qua lớp cửa chống trộm, lòng đầy bất lực: “Sao lại là anh nữa?”

Mục Khôn mỉm cười đúng mực, cử chỉ lịch thiệp: “Anh Ngôn, xin lỗi đã làm phiền anh. Tôi là Mục Khôn, có chuyện rất quan trọng muốn nói với anh. Là về một số việc liên quan đến mẹ của anh.”

Ngôn Ấu Ninh nghi ngờ nhìn hắn.

Mục Khôn tiếp tục mỉm cười, nhưng giữa hai hàng lông mày lại thoáng hiện vẻ chắc chắn tự nhiên khi nắm được điểm yếu của đối phương: “Anh Ngôn không định mời tôi vào nhà nói chuyện sao?”

Ngôn Ấu Ninh do dự nửa phút: “Chúng ta ra ngoài nói chuyện.”

Hai người tìm một nhà hàng Tây gần khu căn hộ. Sau khi ngồi xuống, Ngôn Ấu Ninh từ chối thực đơn Mục Khôn đưa qua, chỉ gọi một ly Caramel Macchiato. Cậu cảm thấy bản thân bây giờ cần bổ sung gấp một chút đường. Vốn dĩ lúc ở vùng núi hẻo lánh đã quay phim liên tục, không được nghỉ ngơi tử tế, giờ lại vừa xuống máy bay, lát nữa không biết Mục Khôn sẽ nói ra chuyện gì. Lỡ như cậu bị hắn ta chọc tức đến ngất xỉu, thì mất mặt lắm.

“Anh nói đi, rốt cuộc có chuyện gì, mà cứ bám riết lấy tôi đòi nói chuyện ngay lúc này?”

Mục Khôn mở cặp tài liệu, lấy ra mấy tập giấy tờ, lịch sự đưa đến trước mặt cậu.

Đây là giấy tờ chứng minh quyền sở hữu một căn biệt thự lưng chừng núi, giấy tờ từ nhiều năm trước. Địa điểm là khu thắng cảnh núi Liên Hoa ở quận Đông đảo Thành. Người lớn lên ở đảo Thành đều biết khu đó là khu nhà giàu, tựa lưng vào núi, nhìn ra biển, phong cảnh tuyệt đẹp, rất nhiều đại gia ngoại tỉnh đều xây biệt thự riêng ở đó. Trong ngoài khu đó có rất nhiều nhà cổ mấy chục năm, cả trăm năm tuổi, một số đã được gắn biển di tích trọng điểm. Nhà ở khu đó nghe nói bây giờ giá trên trời, mà có tiền cũng chưa chắc mua được.

“Đây là ý gì?”

Ngôn Ấu Ninh chú ý thấy cột chủ sở hữu điền tên Emily Renebelle, đó là tên trên giấy khai sinh của Nhất Liên.

“Đây là một bất động sản đứng tên mẹ của anh.” Mục Khôn nói với vẻ mặt giải quyết công việc: “Anh Ngôn là người thừa kế duy nhất của bà Emily Renebelle…”

“Chờ đã,” Ngôn Ấu Ninh giơ tay ngắt lời hắn: “Anh là luật sư à?”

Mục Khôn do dự một chút, không phủ nhận.

Ngôn Ấu Ninh đặt tập tài liệu trong tay xuống, hai tay chống đầu, không nhịn được bật cười khe khẽ. Trong một khoảnh khắc, cậu cảm thấy mệt mỏi đến cực điểm. Cậu vẫn luôn nghĩ mình quen thuộc Mục Khôn đến mức đó, ít nhiều cũng có chút hiểu biết về người này, nhưng bây giờ chỉ đổi một góc nhìn, mới phát hiện ra người này ở trước mặt mình, lại là một kẻ hoàn toàn xa lạ.

Ít nhất ở kiếp trước, cậu chưa bao giờ biết Mục Khôn lại có thể nói dối mà mặt không đổi sắc như vậy.

“Anh Ngôn…” Mục Khôn có phần không vui với phản ứng này của cậu.

Ngôn Ấu Ninh xoa xoa mặt, ngẩng đầu nhìn hắn với nụ cười khổ, nhẹ nhàng lắc đầu: “Năm tôi học lớp năm tiểu học, mẹ tôi đầu tư thất bại, trong tay chỉ còn lại hai căn nhà. Một căn hộ ở trung tâm thành phố, bà ấy đã bán đi ngay sau khi vừa phát hiện bệnh. Còn một căn biệt thự ở vịnh Tinh Hải, hai mẹ con tôi vẫn luôn ở đó, sau này lúc phẫu thuật không đủ tiền, tôi đã lén bán đi. Nhà còn hai chiếc xe, cũng lần lượt bán hết rồi. Ngoài ra, bà ấy không còn bất kỳ tài sản nào khác.”

Mục Khôn hơi sững sờ: “Căn nhà này đúng là…”

Ngôn Ấu Ninh lắc đầu: “Nếu bà ấy còn tài sản để lại cho tôi, thì đã không nói lời xin lỗi với tôi trước lúc lâm chung. Giấy tờ nhà này, tôi không muốn hỏi lai lịch của nó, cũng xin anh đừng giải thích thêm nữa. Tôi hy vọng anh có thể tôn trọng một người đã khuất, bà ấy chưa bao giờ nợ các người bất cứ điều gì.”

Nếu Ngôn Ấu Ninh không đoán sai, căn nhà đó hẳn là nơi Nhất Liên ở khi vừa theo Quan Chính An về nước. Sau này Quan Chính An kết hôn, Nhất Liên dọn ra ngoài, từ đó không còn liên quan gì nữa. Còn về độ thật giả của tập tài liệu này… Nói thật, Ngôn Ấu Ninh thực lòng không tin một người đàn ông hơn hai mươi năm không lộ mặt lại có thể hào phóng đến mức này. Dù là để diễn kịch muốn cậu mắc câu, thì cái giá này cũng quá cao.

Sắc mặt Mục Khôn thay đổi, vô thức mím chặt môi.

Nhưng Ngôn Ấu Ninh không định cho hắn nhiều thời gian để nghĩ đối sách. Cậu đẩy tập tài liệu về phía hắn, ra hiệu hắn cất đi: “Tôi nghĩ chắc anh cũng biết tôi vừa xuống máy bay, chưa kịp nghỉ ngơi. Nếu không còn việc gì khác, tôi muốn được yên tĩnh một mình.” Theo hiểu biết của cậu về Mục Khôn, một đòn không trúng, hắn sẽ rút lui để lên kế hoạch khác hoàn thiện hơn, tuyệt đối không ở lại đây bám riết làm những việc vô ích.

Mục Khôn có phần bất lực cất tài liệu đi: “Nếu đã vậy, tôi sẽ chọn thời điểm khác đến thăm anh Ngôn.”

Ngôn Ấu Ninh nhìn hắn chậm rãi thu dọn giấy tờ, đứng dậy, chuẩn bị cáo từ rời đi, đột nhiên đưa tay ngăn hắn lại: “Chờ một chút.”

Mục Khôn nhướng mày, hơi ngạc nhiên nhìn cậu: “Anh Ngôn còn có gì căn dặn?”

“Nếu tôi nói tôi rất muốn xem thử chuỗi vòng tay Phật châu gỗ đàn hương trên cổ tay anh Mục đây, không biết anh Mục có cảm thấy tôi quá đường đột không?”

Mục Khôn có chút bất ngờ, nhưng cũng không quá để tâm, hào phóng tháo chuỗi vòng gỗ đàn hương trên cổ tay đưa cho Ngôn Ấu Ninh. Ngôn Ấu Ninh không rành về gỗ đàn hương lắm, chỉ cảm thấy từng hạt châu to bằng quả nhãn sờ vào trơn láng ấm áp, hẳn là thứ tốt. Ngôn Ấu Ninh chậm rãi xoay mấy hạt gỗ, trên một hạt trong số đó sờ thấy những đường vân nổi lên.

Những lời Quan Vũ Sâm nói nhanh chóng lướt qua trong đầu, lòng Ngôn Ấu Ninh hơi chùng xuống. Chuỗi vòng tay Phật châu của Mục Khôn quả thực có khắc chữ, vết khắc còn rất mới, khắc tên một người phụ nữ: AMANDA.

Quả nhiên… mấy năm trước khi họ quen nhau, Mục Khôn đã đeo nó rồi…

Vẻ mặt Mục Khôn hơi kinh ngạc: “Anh Ngôn?”

Ngôn Ấu Ninh cụp mắt xuống, lặng lẽ đưa trả lại đồ vật trong tay: “Đúng là một thứ thú vị. Tạm biệt, anh Mục.”

Mục Khôn không hiểu chuyện gì, nhận lại chuỗi vòng, khẽ gật đầu, rồi sải bước nhanh chóng rời khỏi nhà hàng Tây.

Ngôn Ấu Ninh ngồi trong góc, nhìn theo bóng Mục Khôn ra khỏi nhà hàng, đi dọc theo vỉa hè, rồi từ từ biến mất vào dòng người đông đúc.

Nụ cười trên môi Ngôn Ấu Ninh từ từ đậm dần, tạo thành một đường cong vừa bi thương vừa chế giễu trên gương mặt xinh đẹp của cậu.

Lúc Lăng Ngạo nhận được điện thoại của Ngôn Ấu Ninh, sốt ruột chạy đến nhà hàng Tây, hắn thấy Ngôn Ấu Ninh với gương mặt trắng bệch, đang uống ly Caramel Macchiato thứ ba. Trên bàn trước mặt cậu đặt một miếng bánh ngọt việt quất, nhưng có vẻ chưa hề động đến. Lăng Ngạo nhìn thấy Ngôn Ấu Ninh toàn vẹn không thiếu mảnh nào, lòng vừa thở phào nhẹ nhõm lại vừa có chút bất mãn với sự nhàn nhã của cậu: “Tôi nói này, cậu vừa xuống máy bay không ở nhà ngủ cho ngon giấc, lại gọi tôi từ xa đến đây rốt cuộc có chuyện gì hả, cậu không biết tôi bận lắm sao…”

Ngôn Ấu Ninh móc ví tiền trong túi ra ném tới trước mặt hắn: “Tôi đúng là không biết anh bận thế nào, tôi chỉ cảm thấy thân thế của tôi, anh có thể tìm cơ hội thích hợp để xào nấu một phen.”

Lăng Ngạo mở ví của cậu ra, thấy bên trong ngoài thẻ và tiền mặt còn có một tấm ảnh, là ảnh chụp chung của Ngôn Ấu Ninh khoảng mười bốn, mười lăm tuổi cười rạng rỡ và một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp. Lăng Ngạo khó hiểu nhìn cậu, rồi lại nhìn tấm ảnh, vài giây sau, đồng tử đột nhiên co rút lại, cả người gần như nhảy dựng lên.

“Mẹ kiếp! Cậu đây là… Sao cậu không nói sớm?”

Ngôn Ấu Ninh bật cười: “Anh nhận ra bà ấy rồi à?”

“Mẹ nó chứ tôi đương nhiên nhận ra,” Lăng Ngạo run run tay, cảm thấy mình sắp phát điên: “Tôi vừa mới dẫn hai đứa nhóc mới đến phòng tập nhảy xong, cô giáo dạy nhảy còn đang chiếu đoạn phim tư liệu bà ấy trình diễn ở Tuần lễ thời trang Paris năm nào đấy!”

Ngôn Ấu Ninh gật đầu: “Công việc chính của bà ấy ở nước ngoài, truyền thông trong nước đưa tin về bà ấy thực ra không nhiều.”

Lăng Ngạo nổi cáu: “Sao ngay từ đầu cậu không nói?”

“Trước kia không nói, là không muốn làm phiền người đã khuất.” Ngôn Ấu Ninh cụp mắt xuống, để hàng mi dài rậm che đi những tâm sự phức tạp rối rắm trong mắt cậu: “Bây giờ phải nói, là không muốn một người thân đã khuất bị một số kẻ mặt dày vô sỉ lôi ra lợi dụng.”

Lăng Ngạo không hiểu lời cậu nói, tự mình kích động một hồi, rồi lại trở nên cảnh giác: “Chuyện nội tình này có thể tiết lộ đến mức nào?”

Ngôn Ấu Ninh suy nghĩ một chút: “Cuộc đời mẹ tôi, những phần truyền thông đã đưa tin, cứ tùy ý xào nấu. Còn có thể nhắc đến thân thế của tôi một chút. Bố tôi là một… một du học sinh, quê quán ở đảo Thành, nên mẹ tôi mới lặn lội ngàn dặm đến đây định cư, nuôi tôi khôn lớn. Ông ấy và mẹ tôi quen nhau ở Milan, yêu nhau nửa năm thì ông ấy…” Ngôn Ấu Ninh ngập ngừng một chút, trong mắt từ từ hiện lên ý cười có phần độc địa: “Nửa năm sau ông ấy qua đời vì tai nạn xe.”

Lăng Ngạo sững người, trên mặt lộ ra vẻ đã hiểu rõ. Năm đó truyền thông bàn tán xôn xao, đủ loại tin đồn bay đầy trời, suy đoán nguyên nhân Nhất Liên đột nhiên biến mất không tăm tích. Lăng Ngạo lúc xem tài liệu cũng từng suy đoán về tung tích của “người đẹp” kia, hóa ra sự thật lại là như vậy.

Ngôn Ấu Ninh từng ngụm từng ngụm uống hết ly Caramel Macchiato. Tâm trạng cậu sau một hồi kích động ác ý, lại bình tĩnh trở lại một cách kỳ lạ, thậm chí còn có tâm trí đoán thử phản ứng của Quan Chính An sau khi biết tin này. Đương nhiên, Quan Chính An tuyệt đối sẽ không nhảy ra tranh giành cái danh xưng “bố của Ngôn Ấu Ninh” với một người chết không hề tồn tại. Nhưng, đứa con do một người phụ nữ ông ta coi thường sinh ra, một đứa con riêng ông ta chưa bao giờ thèm để mắt tới, lại có thể căm ghét ông ta đến vậy, thậm chí phủ nhận cả sự tồn tại của ông ta…

Không biết ông ta sẽ có cảm nghĩ gì đây?

Ngôn Ấu Ninh nghĩ đến đây, trong lòng bất giác nảy sinh một cảm giác khoái trá đen tối, hả hê. Quan Chính An không phải không chịu thừa nhận Nhất Liên sao? Không phải vẫn luôn ghét bỏ Nhất Liên sao? Sợ bà ấy sẽ làm ra chuyện gì đó ảnh hưởng đến sự nghiệp tương lai của ông ta sao?

Vậy thì được thôi, chúng ta hãy cùng nhau diễn một màn kịch không nhận người thân này kỹ hơn nhé.