Đây là một cô nhi viện bình thường, những đứa trẻ sống ở đây đa số đều có khuyết tật bẩm sinh, tu hành đối với chúng là một gánh nặng, cũng không cần chúng tiếp xúc với những khái niệm vượt quá cuộc sống của chúng, chỉ cần sống tốt, học tập tốt, nỗ lực trưởng thành là được rồi.
Còn công việc nuôi dưỡng cả gia đình này thì giao cho những người lớn như bọn họ xử lý là được rồi, theo sự trưởng thành của lũ trẻ, gánh nặng đã được san sẻ đi rất nhiều, nhưng mà...
Nửa đời người đều sống trong tu hành và bế quan, Kiều nữ sĩ đã sống ở hồng trần giới mấy chục năm, triệt để hiểu được một đạo lý, tiền không phải là vạn năng, nhưng không có tiền thì vạn vạn không thể.
Vì vậy, cô năm đó và người đại diện hiện tại là Tô Việt đã cùng chung chí hướng, hợp tác vui vẻ trong mười năm, cô trở thành đại hoa đán trong miệng mọi người, Tô Việt cũng trở thành người đại diện vàng.
Hợp tác rất suôn sẻ.
Tô Việt đầu óc nhanh nhạy, người làm PR dưới tr tay cô ta tốc độ hàng đầu, cô không hề lo lắng người này sẽ phán đoán sai lầm. Vì vậy, khi điện thoại gọi đến, cô trực tiếp bật loa ngoài, không hề dừng xe lại bên đường.
Đầu dây bên kia, vẫn là giọng nói ôn nhuận mang theo ý cười chậm rãi vang lên: "Tử Câm, chúng tôi đã thương lượng xong, quyết định tối đa hóa lợi ích."
Chữ "chúng tôi" ở đây đương nhiên là chỉ cô ấy và người của Sở Lộ Minh rồi.
"Ừ, cô nói đi, tôi đang lái xe."
"Bộ phim sắp tới, đội ngũ sản xuất rất mạnh, hai người cũng đã ký hợp đồng rồi, vậy chúng ta hãy cố gắng làm cho bộ phim này trở thành một bộ phim bùng nổ. Tiếp theo hai người sẽ có một số thông cáo về couple, có thể chấp nhận được không?"
"Được." Kiều Tử Câm gõ nhẹ lên vô lăng, một lát sau hỏi lại: "Chuyện này không giống phong cách của cô lắm nhỉ?"
Tô Duyệt thản nhiên cười: “Đương nhiên, vì vậy tôi yêu cầu một vai nữ phụ trong bộ phim này giao cho Liêu Hân, không phải vai phụ quan trọng gì, nhưng cho cô ấy xuất hiện một chút cũng tốt."
Kiều Tử Câm kinh ngạc: “Chuyện này họ có thể quyết định sao?"
"Đương nhiên, dù sao thì bộ phim này là do người đứng sau Sở Lộ Minh đầu tư."
Hóa ra là mẹ Kim chủ! Người đang lái xe trong lòng bỗng dưng dâng lên vài phần kính trọng đối với Sở Lộ Minh.
"Tô Duyệt." Cô khó có được khi gọi cả họ lẫn tên người kia: “Nếu đã như vậy, có thể nhường thêm chút nữa, việc này chắc hẳn không trái với nguyên tắc của cô chứ."
Đầu dây bên kia, Tô Duyệt đang xem tài liệu, nghe thấy người này gọi thẳng tên mình đã sững sờ, nghe những lời tiếp theo lại càng bật cười, khóe môi luôn nhếch lên trên gương mặt cáo già cũng có chút cứng đờ.
Cô ta quá hiểu Kiều Tử Câm, người này có một thuộc tính tham tiền không biết từ đâu mà ra, tuy không đến mức khoa trương, nhưng bảo cô ấy nhường thêm một chút, tuyệt đối là thuộc tính mê tiền của người này lại trỗi dậy rồi.
Chuyện công việc nói xong, cô ta bỏ đi nụ cười giả tạo, dựa vào bàn làm việc trêu chọc: "Tử Câm à, bây giờ thu nhập của cô cũng không thấp, sao còn tham tiền như vậy?"
"Thu nhập thì không thấp, nhưng chi tiêu còn cao hơn." Dù sao chuyện bảy người ba ngày ăn hết một con bò, ai nghe cũng sẽ sợ chết khϊếp.
Chưa kể một số loại đan dược và linh thảo thích hợp cho những đứa trẻ mới bước vào con đường tu đạo, cũng phải do cô ấy bỏ tiền ra mua, huống chi cô ấy còn phải tiết kiệm tiền cho việc đột phá cảnh giới tiếp theo của mình nữa... Tóm lại, một câu thôi —