Vợ Cũ Và Em Trai Nuôi Của Cô Ta Không Biết Tôi Có Thể Nhìn Thấy Linh Hồn

Chương 15: Thế Giới Hai Người Và Cuộc Điện Thoại Của Em Trai Nuôi 2

Bạch Hiểu Tinh phản ứng lại, sắc mặt liền lạnh xuống:

"Mọi người làm trò gì vậy? Vô vị hết sức!"

Nói xong, cô liền quay người chuẩn bị rời đi.

Thế nhưng, Trương Tử Hiên lại hoảng hốt kéo cánh tay cô lại, nói:

"Chị Hiểu Tinh, chị ở lại một lát có được không, mẹ em cũng ở đây, em cố ý đón mẹ em từ bệnh viện về để mừng sinh nhật cho chị đó..."

Bạch Hiểu Tinh quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy một người phụ nữ đang ngồi trên xe lăn.

Sắc mặt cô dịu đi một chút, nói:

"Dì đang ở bệnh viện, em đón dì về không phiền phức sao?"

Nói thì nói vậy, nhưng cuối cùng cô vẫn ở lại.



Sau khi vợ hắn rời đi.

Triệu Thanh Phong đã ngồi trước bàn ăn ngây người rất lâu.

Sau đó, hắn cầm dao dĩa lên, ăn ngấu nghiến bít tết.

Ăn được một nửa, cảm xúc của hắn đột nhiên sụp đổ, ném mạnh những thứ trên bàn xuống đất, hốc mắt đỏ hoe gầm lên:

"Khốn kiếp!"

Giờ khắc này, Triệu Thanh Phong đau khổ đến tột cùng.

Nếu không phải yêu cô sâu đậm, sao lại đến nông nỗi này?

Chai rượu vang vỡ tan trên mặt đất, chất lỏng màu đỏ thẫm văng tung tóe, Triệu Thanh Phong ngây ra một lúc, rồi ngồi xổm xuống bắt đầu dọn dẹp.

Mảnh thủy tinh rất sắc, dễ dàng cứa vào ngón tay Triệu Thanh Phong.

Nhưng hắn không hề hay biết, cơn đau trên ngón tay không bằng một phần vạn nỗi đau trong tim.

Không biết qua bao lâu.

Cạch.

Đèn đột nhiên bật sáng, Bạch Lê Nguyệt ôm Triệu Diệp Diệp theo bản năng kêu lên:

"Xảy ra chuyện gì vậy?"

Trên mặt đất bừa bộn, thức ăn và rượu vương vãi khắp nơi.

Mà Triệu Thanh Phong cứ thế ngồi trên mặt đất hút thuốc, chất lỏng đỏ tươi từ ngón tay không ngừng nhỏ xuống.

Giờ khắc này, hắn đem sự thảm hại của một người đàn ông thể hiện đến cực hạn.

Bạch Lê Nguyệt nhíu mày, đặt Triệu Diệp Diệp đang ngủ say lên ghế sofa rồi đi tới nói:

"Em làm sao vậy? Hiểu Tinh đâu?"

Đột nhiên, đồng tử cô co rút lại, kinh ngạc nói:

"Em bị thương rồi à?"

Lúc trước tưởng chất lỏng chảy xuống từ tay Triệu Thanh Phong là rượu vang đỏ, đến gần mới phát hiện đây là máu tươi chảy ra từ vết cắt.

Triệu Thanh Phong chậm rãi cúi đầu nhìn một chút, rồi lắc đầu, nhàn nhạt nói:

"Không sao."

Trong ánh mắt Bạch Lê Nguyệt lóe lên một tia phức tạp, cô đã đoán được, tình cảnh này đại khái lại là do cô em gái không hiểu chuyện kia bỏ rơi chồng đi tìm em trai nuôi.

Nghĩ đến đây, cô khẽ thở dài một tiếng, nói:

"Dưới đất bẩn, đừng ngồi dưới đất nữa, đứng dậy đi! Chị giúp em xử lý vết thương."

Triệu Thanh Phong chậm rãi lắc đầu, hút thuốc.

"Đừng hút nữa."

Bạch Lê Nguyệt giật lấy nửa điếu thuốc trên tay hắn rồi ném xuống đất dập tắt.

Sau đó cô đi lên trước đỡ Triệu Thanh Phong, dùng sức kéo hắn đứng dậy khỏi mặt đất.

Miệng lẩm bẩm:

"Em ăn cái gì lớn lên vậy, nhìn không có bao nhiêu thịt, sao lại nặng như vậy?"

Thực ra vóc dáng Triệu Thanh Phong rất cao, hơn nữa trong nhà có phòng tập gym, hắn rảnh rỗi sẽ tập luyện, tuy nhìn không vạm vỡ, nhưng cởϊ qυầи áo ra chính là l*иg ngực săn chắc và cơ bụng sáu múi rõ ràng.

Triệu Thanh Phong hoàn hồn nói:

"Chị Lê Nguyệt, để em tự làm."

Tâm trạng hắn sa sút, nhưng cũng không muốn để Bạch Lê Nguyệt dìu, chống tay xuống đất đứng lên rồi đi đến bên cạnh ghế sofa, nhìn tư thế ngủ say sưa của con gái, trong ánh mắt ẩn chứa một tia phức tạp.

"Em ngồi xuống một lát."

Bạch Lê Nguyệt nói xong liền đi tìm hộp cứu thương, rồi đi vào bếp lấy nửa chậu nước ấm.

Tiếp theo, cô liền giúp Triệu Thanh Phong băng bó vết thương, thản nhiên nói:

"Haizz, em gái chị mạnh mẽ quen rồi, làm việc cũng không biết nặng nhẹ, có đôi khi em đừng để bụng."

Có một câu, Bạch Lê Nguyệt là không nói ra.

Triệu Thanh Phong à Triệu Thanh Phong, anh yêu Hiểu Tinh, nhưng trong cuộc sống... không chỉ có tình yêu.

Một đạo lý đơn giản nhất chính là, không có tiền thì lấy gì mà yêu!

Đối với nhan sắc vóc dáng của Bạch Hiểu Tinh, Bạch Lê Nguyệt rõ như lòng bàn tay, có thể nói người theo đuổi cô thật sự nhiều như cá diếc qua sông, hơn nữa không thiếu những người giàu có hoặc là tinh anh trong xã hội.

Triệu Thanh Phong thì sao, không có bối cảnh gì, nghe nói quê ở nông thôn chỉ có một ông nội bị mù một mắt.

Có thể nói là trắng tay, không khác gì trẻ mồ côi.

Bạch Lê Nguyệt từ rất sớm đã không coi trọng cuộc hôn nhân này của em gái, nhưng họ lại kiên trì được bảy năm, khiến cô có chút bất ngờ.

Nhưng bởi vì Triệu Diệp Diệp, Bạch Lê Nguyệt không hy vọng em gái và em rể mâu thuẫn.

Triệu Thanh Phong im lặng một lúc, mới khàn giọng nói:

"Chị Lê Nguyệt, cảm ơn chị."

Nhìn Bạch Lê Nguyệt cẩn thận giúp hắn băng bó vết thương, cũng có thể cảm nhận được nhiệt độ lòng bàn tay của cô, không hiểu sao trong lòng Triệu Thanh Phong chua xót, có cảm giác muốn khóc.

Đương nhiên, đây không phải là mờ ám.

Hắn luôn biết Bạch Lê Nguyệt là không ưa hắn, có thể giúp hắn băng bó, tất cả đều là vì Triệu Diệp Diệp.

Băng bó xong, Bạch Lê Nguyệt nói:

"Được rồi! Em đừng có ngốc nghếch nữa, có chuyện gì thì nói chuyện với Hiểu Tinh, chuyện đó... chuyện em trai nuôi, thực ra chị biết một chút. Em không cần phải quá khó chịu, cứ coi như là vì Diệp Diệp, em hiểu chứ."

Triệu Thanh Phong sao lại không hiểu ý tứ trong lời nói của cô.