Nhưng vừa chia xong, nàng lại lôi ra một cái bàn tính, lạch cạch tính toán một hồi, sau đó nhìn Lục Không Tuyết, chậm rãi nói: "Lần trước ta phong bế kinh mạch của ngươi, tốn mất hai trăm chín mươi hai linh thạch. Ta rộng lượng, làm tròn lên ba trăm, vậy nên ta chỉ cần đưa ngươi bốn trăm linh thạch thôi."
Mạnh Kim Bảo vắt óc tính nửa ngày, vẫn không hiểu rốt cuộc “làm tròn” kiểu gì.
Lục Không Tuyết không để tâm, dù sao hắn cũng không dùng đến linh thạch.
Sau đó, Úc Nguyệt lại bấm bàn tính thêm một hồi, rồi đột nhiên rút lại số linh thạch vốn định đưa cho Lý Nghi.
"Lý Nghi này, ta đã đến Đăng Tiên Các kiểm tra rồi. Những nhiệm vụ trước đây ngươi nhận, mỗi đơn đều là ba mươi linh thạch, nhưng theo trí nhớ của ta, ngươi chỉ giao cho ta hai mươi linh thạch một đơn."
Lý Nghi khẽ nhíu mày, đồng tử hơi giật nhẹ.
Mạnh Kim Bảo tò mò hỏi: "Hả? Hóa ra còn có thể làm vậy sao?"
"Tính tổng lại, ta phải khấu trừ của ngươi bảy ngàn linh thạch. Ngoài bảy trăm linh thạch này, ngươi vẫn còn nợ ta sáu ngàn ba trăm linh thạch. Nhớ kỹ đấy."
Lý Nghi: "…"
Khóe miệng thiếu niên lại rỉ ra một vệt máu.
Mạnh Kim Bảo nhân cơ hội giậu đổ bìm leo, cười hô hố: "Sư đệ à, làm người phải thành thật, ngươi đáng đời lắm, ha ha ha!"
Nhưng ngay sau đó, thấy đến lượt mình bị tính toán, hắn lập tức ngoan ngoãn ngồi ngay ngắn.
Úc Nguyệt cười hòa ái: "Kim Bảo, ngươi còn nhỏ, linh thạch cứ để sư phụ giữ giúp, sau này lớn rồi sẽ đưa lại cho ngươi."
Mạnh Kim Bảo nhảy dựng lên: "Ta mười tám rồi!"
Hơn nữa, sao câu này của sư tôn lại giống y hệt lời mẫu thân hắn nói mỗi lần lấy mất tiền mừng tuổi của hắn hồi nhỏ vậy?!
Lý Nghi ngồi bên cười lạnh: "Ha ha, sư huynh à, ngươi là người thành thật, đâu cần bận tâm chút linh thạch này làm gì?"
Mạnh Kim Bảo giận đến mức muốn nhào qua bóp cổ Lý Nghi, nhưng bị Úc Nguyệt chặn lại: "Mọi người phải hòa thuận với nhau chứ."
Nói xong, nàng sao chép lại sổ kế toán, ném một bản cho Lục Không Tuyết, dặn dò: "Không Tuyết, ngươi ghi lại, nếu Kim Bảo và Lý Nghi đánh nhau, mỗi người sẽ bị trừ một trăm linh thạch. Sau này, cứ mỗi lần bọn họ đánh nhau, ngươi cứ tiếp tục ghi vào, số linh thạch bị trừ, một nửa sẽ thuộc về ngươi."
Lục Không Tuyết: "…"
Dưới ánh mắt rực lửa của hai vị sư đệ, cuộn trục trong tay hắn bỗng nhiên trở nên nặng nề dị thường.
Hôm sau, Úc Nguyệt liền đẩy tảng Chuyển Vận Thạch giá trên trời ra ruộng khoai lang, bắt đầu gieo hạt khoai.
Vài ngày sau, mầm khoai lang xanh tốt, tươi mơn mởn, Úc Nguyệt khoanh tay nhìn thành quả, tràn đầy tự tin chỉ tay nói: "Nhìn xem, Chuyển Vận Thạch quả nhiên có hiệu nghiệm."
Bên cạnh, Lục Không Tuyết và Lý Nghi sắc mặt đen như mây giông.
Bọn họ rảnh rỗi ở tông môn, lại bị kéo đi đào đất trồng khoai lang. Rõ ràng là nhờ cải tạo đất đai hợp lý, nhưng sư tôn lại cứ khăng khăng nói đó là nhờ công lao của tảng đá "thuế IQ" kia.
Tông môn này hoàn toàn mục nát rồi chứ còn gì nữa?!
Đêm xuống, Lý Nghi ngồi thiền điều dưỡng kinh mạch. Bỗng nhiên, một con hạc giấy vỗ cánh bay đến, đậu xuống bệ cửa sổ của hắn.
Trên thân hạc giấy có viết hàng chữ: [Phúc lợi đặc biệt! Mang theo thư này đến trung tâm [Tây Trì], có thể đổi ngay mười vạn linh thạch!]
Lý Nghi ban đầu định ném hạc giấy đi, nhưng bỗng nheo mắt lại.
Mạnh Kim Bảo dạo này vẫn luôn ở hậu sơn, chắc chắn không thể nhận được loại hạc giấy này.
Lý Nghi khẽ niệm chú, phủ lên hạc giấy một tầng thuật pháp, khiến nó từ từ bay về phía sau núi Vân Liên.
Chẳng bao lâu sau, Mạnh Kim Bảo, đang bận bắt sâu cho bạch trĩ, nhận được hạc giấy, trợn tròn mắt: "Thật hay giả đây? Mười vạn linh thạch!"
Cùng lúc đó, hạc giấy gửi cho Lục Không Tuyết lại có nội dung khác: [Hội giao lưu môn phái tại Phục Long Châu! Chỉ cần tham gia, có thể mượn cơ hội gia nhập môn phái khác. Trân trọng mời đạo hữu tham dự!]
Trên hạc giấy còn kèm theo một lọ đan dược, trên đó ghi rõ: [Dùng viên đan này có thể chữa lành kinh mạch, giúp tu luyện trở lại.]
Lục Không Tuyết gỡ lọ đan dược xuống, đưa lên mũi ngửi thử.
Rõ ràng có độc.
Hắn định vứt luôn cả hạc giấy lẫn đan dược, nhưng đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, bèn cầm lọ đan đi về phía ruộng khoai lang.
Sau khi xử lý xong, hắn xoay người định trở về, nhưng bất chợt một cơn đau nhói đánh thẳng vào tim, khiến hắn khụy một gối xuống đất.
Đồng tử hắn dần nhuốm đỏ, toàn thân như bị thiêu đốt, một cảm giác nóng bỏng khó chịu lan tràn khắp người.
Ngẩng đầu nhìn lên, không biết từ khi nào, ánh trăng trên bầu trời đã bị một tầng sắc đỏ huyết bao phủ.
Đêm nay là Hồng Nguyệt Dạ.