Sư Tôn Ta À, Chính Là Nữ Phụ Phản Diện Đấy!

Chương 13

Mạnh Kim Bảo trời sinh là một tụ bảo bồn, máu của hắn tràn đầy linh lực, dược hiệu tất nhiên không thể chê.

Nhưng sau khi biết sự thật, ba đồ đệ thế nào cũng không chịu ăn thêm nữa.

Hiện tại, bọn họ đều là một đám bệnh nhân, khiến Tùy Ý Tiên Tông hoàn toàn mất đi nguồn thu nhập, làm cho một tông môn vốn đã không dư dả lại càng thêm túng quẫn.

Chưa kể, Lý Nghi rớt cảnh giới, Mạnh Kim Bảo cần đại bổ, còn phải giúp Lục Không Tuyết khai thông kinh mạch.

Nuôi đệ tử, cái gì cũng cần linh thạch.

Mà số linh thạch kiếm được lần trước, đã đem đi mua bạch tinh thạch để trang trí cửa hàng mất rồi.

Nhìn một rổ Kim Bảo Đan chẳng ai chịu ăn, Úc Nguyệt quyết định mang đi bán ở Đăng Tiên Các.

Hầu như mỗi tiên thành đều có phân đà của Đăng Tiên Các.

Đăng Tiên Các do mười đại tiên tông liên hợp sáng lập, cung cấp nhiều tiện ích cho tu sĩ, trong đó có dịch vụ trao đổi vật phẩm.

Lý Nghi thương thế chưa khỏi, Mạnh Kim Bảo thì ấp úng nói muốn vào núi rèn luyện, thế nên Úc Nguyệt chỉ mang theo Lục Không Tuyết cùng đi.

Đi được nửa đường, Úc Nguyệt hỏi Lục Không Tuyết: “Ngươi có cảm thấy không, trong thành có một bầu không khí căng thẳng.”

Lục Không Tuyết nhìn sang bên trái, trước cửa một cửa hàng có đặt một tấm bảng, trên đó ghi:

“Cửa hàng đã bán hết [Phù Chống Cướp].”

Lại nhìn sang bên phải, thấy một tấm băng rôn treo trước tiệm, trên đó ghi rõ:

“Cửa hàng mới nhập về [Túi Linh Thạch Chống Cướp]—bị cướp cũng không thể sử dụng!”

Lục Không Tuyết: “……”

Hình như… tất cả đều là do sư tôn của hắn đã cướp linh thạch của đệ tử Truy Vân Phái.

Đến Đăng Tiên Các, Úc Nguyệt trình bày rõ mục đích, đan tu phụ trách giám định lấy một viên Kim Bảo Đan, cạo một lớp bột, rồi lần lượt ngửi một chút, liếʍ một chút, pha vào nước một chút.

Sau khi kiểm tra suốt nửa ngày, hắn mới nói: “Các vị chờ một chút, ta đi hỏi sư phụ đã.”

Đan tu vào phòng trong, lập tức dùng ngọc bài truyền tin cho sư phụ:

“Sư phụ! Có người đến Đăng Tiên Các bán một loại đan dược, tuy cực kỳ khó ăn… nhưng hiệu quả lại vô cùng tốt!”

Sư phụ: “Ta không tin.”

Đan tu: “Thật mà! So với Hồi Hồn Đan bày bán trong Đăng Tiên Các, hiệu quả bổ sung linh lực cao hơn mười thành, có khi còn có thêm công dụng ẩn nữa!”

Lúc này, sư phụ mới hỏi: “Người đến bán đan dược là ai?”

Đan tu: “Một nữ tu có kinh mạch nát bét, bên cạnh còn có một đứa nhỏ, thậm chí chẳng có chút dao động linh lực nào—một đám nghèo rớt mồng tơi mà thôi.”

Sư phụ: “Vậy thì thu mua với giá thấp, hàng tốt chúng ta giữ lại dùng.”

Đan tu thu lại ngọc bài, quay trở ra tìm Úc Nguyệt trong đại sảnh.

Úc Nguyệt đang chăm chú nhìn bảng nhiệm vụ của Đăng Tiên Các, vừa xem vừa xoa cằm suy nghĩ.

Đan tu tiến đến: “Đạo hữu, Kim Bảo Đan của ngươi, Đăng Tiên Các nguyện thu mua với giá một linh thạch một viên.”

Úc Nguyệt: “Không bán nữa.”

Đan tu sững sờ, vốn tưởng nàng sẽ cố tranh luận, hắn thậm chí đã chuẩn bị cả một rổ lý lẽ, nhưng không ngờ nàng quay đầu bỏ đi ngay.

Hắn vội chặn lại: “Ngươi không bán cho Đăng Tiên Các, đan dược này coi như bỏ đi rồi!”

Úc Nguyệt ngạc nhiên: “Nó có hiệu quả, sao lại bỏ đi được?”

Đan tu: “Đan dược của ngươi có nguyên liệu gì? Long Cốt Căn, Hồi Xuân Thảo, Tinh Quỳnh Hoa? Không có đúng không? Đều không có đúng không? Một loại đan dược không rõ nguồn gốc thì bán ra kiểu gì?”

Úc Nguyệt: “Có hiệu quả là được.”

Đan tu bắt đầu khó chịu: “Hiệu quả? Không có Đăng Tiên Các chứng nhận, ngươi chẳng là gì cả!”

Úc Nguyệt: “Có hiệu quả là được.”

Đan tu tức đến phát điên: “Thuốc của ngươi khó ăn như vậy, ghê tởm chết đi được, ai mà mua chứ?!”

Úc Nguyệt: “Ta biết ngươi đang gấp, nhưng đừng vội, có hiệu quả là được.”

Đan tu phất tay áo: “Tùy ngươi! Ta muốn xem thử ngươi bán kiểu gì!”

Nói thì nói vậy, nhưng vừa thấy Úc Nguyệt rời khỏi Đăng Tiên Các, đan tu lập tức dặn dò đan đồng trông coi danh sách, rồi lặng lẽ bám theo.

Hắn muốn tận mắt xem, nữ nhân này định bán một thứ ba không (không nhãn hiệu, không chứng nhận, không nguồn gốc) kiểu gì.

Dù thế nào đi nữa, nàng sớm muộn gì cũng sẽ phải quay lại Đăng Tiên Các thôi!

Hiện tại, Úc Nguyệt vẫn còn hơn năm mươi viên Kim Bảo Đan.

Dựa theo những gì nàng vừa xem, Hồi Hồn Đan bán trong Đăng Tiên Các được quảng cáo là có thể khôi phục một phần mười linh lực, giá một viên năm mươi linh thạch.

Nói cách khác, Kim Bảo Đan ít nhất cũng phải bán năm trăm linh thạch một viên mới xứng đáng.

Hơn nữa, Kim Bảo Đan được ngón tay vàng của Mạnh Kim Bảo gia trì, chắc chắn còn nhiều công dụng tiềm ẩn chưa rõ ràng.

Nghĩ đến đây, Úc Nguyệt bỗng túm lấy mặt Lục Không Tuyết, nghiêng trái nghiêng phải quan sát.

Lục Không Tuyết giật nhẹ khóe môi, giọng lạnh nhạt: “Sư tôn, người đang làm gì vậy?”

Úc Nguyệt: “Ta cảm thấy sắc mặt ngươi đã tốt hơn trước rất nhiều, chắc chắn là nhờ công dụng của Kim Bảo Đan.”

Lục Không Tuyết: ”……”

Úc Nguyệt cúi đầu, viết lên tấm bảng:

“Bổ huyết dưỡng nhan.”

Tổng cộng mười sáu chữ hiện rõ trên bảng:

“Kim Bảo Kim Bảo, bổ linh cực tốt. Bổ khí bổ thận, bổ huyết dưỡng nhan.”

Nàng dựng bảng lên, nhưng người qua đường chẳng thèm liếc mắt một cái.

Đan tu đứng trong hẻm, gật gù đắc ý—hắn đã nói mà, không có Đăng Tiên Các thì nàng ta đáng đời bán không được!

Chờ một lúc lâu, Úc Nguyệt quay sang nói với Lục Không Tuyết:

“Chắc là vì tên của nhị sư đệ ngươi quá quê mùa, phải đổi sang một cái tên nghe hay hơn.”

Xa tận Vân Liên Sơn, Mạnh Kim Bảo, đang giúp bạch trĩ chải lông, đột nhiên hắt xì một cái thật mạnh.

Úc Nguyệt nhìn chằm chằm vào Lục Không Tuyết.

Như được linh quang lóe lên, Lục Không Tuyết khẽ động sắc mặt, nói:

“Sư tôn, tự danh của Lý Nghi là Định Thủy.”

Úc Nguyệt: ”‘Định Thủy Đan’ nghe cũng chẳng hay.”

Sắc mặt Lục Không Tuyết khẽ co giật — thế chẳng lẽ gọi là ‘Không Tuyết Đan’ sao?!

May thay, trước khi Úc Nguyệt kịp mở miệng, đột nhiên có tiếng “BÙM” vang lên từ xa, kèm theo đó là một tràng la hét chói tai.