“Vẫn khỏe, bạn học Tô thì sao? Gần đây có dùng thuốc đúng đơn không đấy?” Phương Hành Tung khẽ cười rồi lên tiếng hỏi.
“Dạ, em vẫn khoẻ, gần đây cũng không bị phát bệnh nữa.”
“Vài ngày rồi không được gặp cậu, có phải cậu gầy hơn không vậy?” Tay Phương Hành Tung vô cùng tự nhiên mà duỗi về hướng eo Tô Thấm, nhẹ nhàng xoa lên vòng eo ấy.
“Đúng là gầy hơn rồi, dạo này cậu không ăn cơm đoàng hoàng đúng không?”
Phương Hành Tung trò chuyện thân thiết giống sự quan tâm của tiền bối giúp Tô Thấm thả lỏng hơn chút, thậm chí cậu còn không để ý tới động tác Phương Hành Tung chạm vào vòng eo của cậu có cái gì đó sai sai.
881 lại nhìn thấy rõ ràng, tức quá mà, nếu người đàn ông nham hiểm này có thể trở thành ký chủ của nó thì nhiệm vụ đã sớm được hoàn thành! Động tác của Phương Hành Tung vẫn có điểm dừng, anh chỉ xoa nhẹ liền thu tay lại rồi tiếp tục làm báo cáo trên bàn.
“Em vẫn ăn đủ bữa mà, chỉ là lâu không gặp tiến sĩ nên có hơi nhớ mà thôi.” Cuối cùng thì Tô Thấm cũng dám ngẩng đầu lên nhìn để nói chuyện với Phương Hành Tung.
Trên mặt Phương Hành Tung nở nụ cười, đồng thời anh cũng hơi dừng động tác viết báo cáo trên tay lại, rồi sau đó anh lại tiếp tục làm việc như không có xảy ra, chỉ là không nhớ được bất kỳ một chữ nào trong báo cáo vào đầu, lực chú ý của anh đặt tất cả vào trên người thiếu niên bên cạnh.
Sau sự kiện anh tức giận ở phòng thí nghiệm thì Tô Thấm lập tức tạo khoảng cách với anh vì cậu có phần sợ hãi, nhưng cậu lại không thể nói cho Tô Thấm biết bạn học nam dơ bẩn kia đã trộm ly nước của anh đi làm gì.
Đồ vật ghê tởm thật sự quá nhiều, phiền phức đến mức khiến anh đau đầu.
Chỉ Tô Thấm… Chỉ Tô Thấm mới có thể giúp anh cảm thấy vui vẻ.
Đôi mắt sâu thẳm của người đàn ông nhìn Tô Thấm, khoảng cách giữa hai người không tính là gần, nhưng mùi hương trên người Tô Thấm như đang quanh quẩn chóp mũi của anh, thậm chí anh còn có thể cảm nhận được hơi thở của thiếu niên.
“Nhớ tôi sao?”
Tô Thấm thích ăn đồ ngọt, sau này anh sẽ để đồ ngọt ở trong phòng thì nghiệm nhằm dụ cậu vào tròng, kho hàng ở phía sau phòng thí nghiệm đã sớm được cải tạo thành phòng nghỉ, anh đã dọn dẹp trong đấy qua một lần, mật mã chặt chẽ cùng cửa và tường đều là loại cách âm, nếu nhốt Tô Thấm vĩnh viễn ở bên trong thì sẽ không có người nào phát hiện ra.
Hơn nữa bây giờ là tận thế, nếu thiếu mất một người thì chắc không có ai phát hiện ra đâu.
Toàn bộ kết cấu bên trong bệnh viện chỉ có anh là hiểu rõ ràng nhất, nơi này hiện tại chỉ có hai người bọn họ.
Rõ ràng lúc trước còn né tránh anh, thế mà bây giờ lại chủ động đến gặp, còn nói nhớ anh.
Vốn anh còn muốn, muốn vĩnh viễn ở bên nhau cùng cậu, muốn cậu vĩnh viễn chỉ nhìn thấy mỗi một mình anh mà thôi.
Ánh mắt Phương Hành Tung càng ngày càng sâu thẳm, những mong muốn tăm tối đã được tích lũy trong đầu từ lâu chỉ cần giơ tay bắt lấy người trước mặt… Tất cả đều có thể được thực hiện.
“Đúng vậy, hàng ngày chúng ta làm việc với nhau nhưng lại không gặp được nhau, bởi vì tiến sĩ quá bận, chắc chắn là rất vất vả phải không.”
Vất vả? Phương Hành Tung không có khái niệm ấy, công việc chính là công việc, mỗi ngày đều vùi đầu vào làm thì có cái gì vất vả hay không vất vả.
Bây giờ cẩn thận nghĩ lại thì đúng là vất vả thật, bởi vì mỗi ngày đều phải làm việc nên anh không để ý đến việc thời gian cứ trôi đi, dù muốn đi gặp cậu nhưng đều bỏ lỡ thời gian thích hợp.
Thật sự rất vất vả, hôm nào cũng không được gặp Tô Thấm.
Phương Hành Tung gật đầu như đồng ý với Tô Thấm.
“Có cần em giúp đỡ không? Có phải vì phòng thí nghiệm không có trợ lý nên tiến sĩ khó có thể lo liệu được tất cả công việc đúng không?”
Trong mắt Tô Thấm toát ra sự đau lòng, việc nghiên cứu của tiến sĩ đều là chuyện lớn vì an nguy của thế giới, quả là một tấm lòng nhân hậu bởi anh thậm chí còn không để tâm đến cơ thể của mình.
Sau khi nghe thấy Tô Thấm nói thì sống lưng Phương Hành Tung vốn đang thẳng lại hơi trùng xuống, đôi tay đang chống lên bàn dường như thể lực của anh khó có thể chống đỡ cơ thể của bản thân.