Cái Gì? Tôi Trở Thành Mỹ Nhân Tang Thi Trong Lòng Vai Ác Đỉnh Cấp

Chương 6

Ngay sau đó, như thể cô đã nghe thấy tiếng phán xét từ địa ngục vang lên.

“Gϊếŧ đi.”

“Khoan đã!” Bùi Tây Tình hoảng hốt đến mức suýt lăn từ cầu thang xuống, vội bám lấy tay vịn rồi hét lớn: “Tôi vẫn chưa hoàn toàn biến thành xác sống, anh không được gϊếŧ nhầm người vô tội!”

Vừa quay người lại, một khẩu súng đã dí ngay trán cô.

Lăng Lãng nhìn chằm chằm cô vài giây, ánh mắt rơi ngay vào cánh tay đang dần chuyển màu xanh của cô, bật cười lạnh: “Đúng là chưa hoàn toàn biến thành xác sống nhưng cũng gần thế rồi. Vậy mà cũng gọi là gϊếŧ nhầm người vô tội sao?”

Bùi Tây Tình nghiêng đầu, nhìn thấy khuôn mặt điển trai với mái tóc trắng, đeo mặt nạ đen.

Đây không phải người đàn ông lúc nãy hút thuốc dưới lầu.

Nhưng không hiểu sao cô lại thấy hơi quen nhưng nhất thời không nhớ ra được là ai.

Lăng Lãng: “Nhìn gì mà nhìn? Gϊếŧ cô trước cho đỡ rắc rối.”

Hắn giơ tay định bóp cò, Bùi Tây Tình lập tức lùi lại, lưng ép chặt vào tường, sắc mặt tái nhợt yếu ớt: “Tôi... sẽ trở thành một xác sống ngoan mà! Dù bị nhiễm cũng tuyệt đối không cắn người, tôi thề đấy.”

“Thật đấy, nếu sai thì cả đời tôi không được ăn thịt nữa.”

Lăng Lãng nghiêng đầu: “Không được ăn thịt thì tính là trừng phạt gì?”

“Với con người thì nghiêm trọng lắm rồi đấy.”

“Nhưng tôi không tin lời thề của một con xác sống.”

Bùi Tây Tình chỉ còn cách tìm đường trốn. Bị bắn chắc cũng không đau lắm đâu nhỉ. Biết đâu cô có năng lực tự hồi phục mạnh như mấy xác sống trong truyện.

Ai ngờ vừa xoay người lại, cô đã đâm sầm vào một thân hình cứng như đá.

Người đàn ông đó đứng bất động, nét mặt hoàn toàn lạnh lùng, ngũ quan sắc sảo như được khắc bằng dao.

Ánh mắt anh ta không hề gợn sóng, ban đêm càng khiến vẻ ngoài ấy thêm phần mơ hồ và nguy hiểm. Bộ vest trên người anh ta hoàn toàn lệch tông với khung cảnh bừa bộn xung quanh, toát lên cảm giác thần bí khó lường.

Ánh mắt anh ta hạ xuống, lạnh lẽo dừng lại trên má cô, ánh nhìn vô cảm như đàn kiến độc đang bò chầm chậm trên da thịt, khiến cô sởn gai ốc.

Bùi Tây Tình khẽ hé môi.

Cô có cảm giác mình vừa đυ.ng phải một kẻ còn đáng sợ hơn, một dị năng giả cực mạnh.

Từ lúc người này xuất hiện, cô đã cảm nhận được một luồng áp chế kinh khủng.

“Người bị nhiễm không được rời khỏi thành phố khi còn sống, đó là quy định.”

Bùi Tây Tình hoàn toàn bị bóng tối của anh ta bao trùm.

Trước sức ép đáng sợ này, có lẽ là do virus trong cơ thể cô đang chống lại năng lượng của dị năng giả, cô không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào.

Áp lực tinh thần quá lớn khiến cô có cảm giác virus xác sống trong cơ thể bắt đầu phát tác, người nóng ran, mắt cũng dần mờ đi: “Vậy thì... gϊếŧ tôi đi.”

Biết đâu chết ở đây rồi, cô có thể quay về. Trong thế giới thực cô chắc đã bị ngã gãy nửa người rồi, nếu chết ở đây mà được chuyển sang thế giới phụ tiếp theo thì vẫn còn cứu được, chỉ cần đừng bị cắn thành xác sống là ổn.

Người đàn ông không nói gì.

Đầu óc cô bắt đầu quay cuồng, cảm giác người kia đang ở rất gần, đến mức cô có thể ngửi thấy mùi thuốc lá từ cơ thể anh ta, tim cô khẽ loạn nhịp: “Nhưng mà... anh có thể đợi đến khi tôi hoàn toàn bị nhiễm rồi hẵng gϊếŧ được không?”

Đoạn Kiêu Lâm hạ mắt, ánh nhìn rơi lên khuôn mặt vẫn còn nguyên vẹn của cô.

Trong ánh trăng, gương mặt cô gái tái nhợt, ngẩng nhẹ đầu lên, đáy mắt lại ánh lên một vẻ gì đó khó diễn tả, như một cái móc câu, không chỉ khiến người ta động lòng mà còn như thể muốn hút hồn: “Đội của tôi bỏ rơi tôi rồi, tôi không còn nơi nào để đi, chỉ muốn trước khi chết vẫn còn tỉnh táo, được ngắm nhìn thành phố này một lần.”

“Vừa rồi cô hét cái gì thế?” Lăng Lãng nhíu mày.

Anh?

Cô đang gọi anh ta hay là gọi Đoạn Kiêu Lâm?

“Tại sao lại muốn nhìn nơi này?” Người đàn ông hỏi khẽ.

“Vì tôi chưa từng thấy.”

Cô trả lời rất thật. Cô chưa từng nhìn thấy thế giới hậu tận thế. Đã đến rồi, không ngắm một chút rồi chết thì tiếc lắm.

Nói rồi, chân cô bắt đầu mềm nhũn vì bị anh ta dọa sợ, Đoạn Kiêu Lâm đưa tay giữ lấy người cô đang sắp ngã, chỉ dùng chút sức là đã đỡ cô dậy.

“Đứng cho vững.” Anh ta thu tay lại, tay phải lặng lẽ nhét vào túi áo.

Bùi Tây Tình lập tức đứng sát vào tường.

Anh ta dường như khẽ cười, giọng cực nhẹ, nhẹ đến mức khó mà nghe thấy: “Cô luôn như vậy à?”