Chỉ thấy một bàn tay thon dài nhẹ nhàng đặt lên cánh cửa khoang.
Dù được bao bọc bởi găng tay đen, nhưng qua lớp vải dày, mọi người vẫn có thể nhận ra rõ ràng những đường nét xương ngón tay thanh mảnh và tinh tế bên trong.
Bàn tay kia không dừng lại trên khoang lái quá lâu, chỉ sau vài giây liền buông xuống.
Ngay sau đó, một người đàn ông khoác trên mình quân phục đen xuất hiện trước ánh nhìn của tất cả mọi người.
Vừa trông thấy anh , người đàn ông mặc đồ điều khiển xám, kẻ suýt gϊếŧ chết Giản Thần Túc chợt lảo đảo lùi về sau hai bước, suýt chút nữa ngã khuỵu xuống đất.
Khuôn mặt hắn ta tái nhợt, hai mắt trừng lớn, như thể toàn bộ hy vọng đều bị nghiền nát trong khoảnh khắc.
"Thượng… thượng tướng Nam... Nam Hòa Ngọc..."
Nhìn thân ảnh đang từng bước tiến đến gần, hắn ta rốt cuộc cũng thất thần gọi lên cái tên ấy.
Người đàn ông trước mặt được bao bọc trong bộ quân phục đen từ đầu đến chân, không lộ ra một chút da thịt nào.
Anh mang theo nụ cười hờ hững, nhưng khí thế lại không hề suy giảm.
Trên quân hàm nơi vai áo Nam Hòa Ngọc, ánh sáng lạnh lẽo phản chiếu vào mắt mọi người, khiến toàn bộ đứng chết trân tại chỗ.
Đặc biệt là người đàn ông mặc đồ điều khiển xám, hắn ta run rẩy kịch liệt, giống như vừa thấy quỷ giữa ban ngày.
—Ai có thể nói cho hắn ta biết, tại sao vị thượng tướng đáng lẽ đang tham quan trường học cùng ban giám hiệu lại xuất hiện ở đây?!
Nam Hòa Ngọc không hề để tâm đến hắn ta.
Anh chỉ khẽ cười, thoáng đánh giá người đàn ông trước mặt, sau đó đi về phía chiếc cơ giáp xanh đậm phía sau.
Cách một lớp găng tay, anh đưa tay vuốt nhẹ lớp vỏ kim loại lạnh băng, động tác giống như đang vuốt ve thú cưng.
“ST9-22 cấp vũ khí quang năng?”
Sau vài giây, anh quay đầu lại, ánh mắt chứa đầy ý cười.
Vừa nghe đến ba chữ "ST9-22", cả khu vực bùng nổ một loạt tiếng thét kinh ngạc.
Tất cả các học viên học viện quân sự đều hiểu rõ, ST9-22 là vũ khí quang năng tối tân nhất của quân đoàn Đế Quốc, hiện tại vẫn đang nằm trong diện bảo mật, tuyệt đối không được phép sử dụng trong giải đấu.
Nói cách khác—
Người đàn ông mặc đồ điều khiển xám đã gian lận!
Hắn ta đã vi phạm quy định, sử dụng vũ khí cấm để giành chiến thắng trước Giản Thần Túc.
Loại vũ khí này vẫn đang được bảo mật, không ai có thể dễ dàng nhận diện ra nó, ngoại trừ Nam Hòa Ngọc, người có thể trực tiếp phân tích dữ liệu năng lượng trong thời gian ngắn.
Người đàn ông mặc đồ xám há hốc miệng, muốn phản bác nhưng không thể thốt ra bất kỳ lời nào.
Chỉ sau vài giây…
"Rầm!"
Hắn ta quỳ sụp xuống đất.
Bởi vì hắn ta biết…
Mình đã hoàn toàn xong đời.
-
Trung tâm học viện quân sự.
Tòa nhà khổng lồ mang sắc xanh đậm như những ngọn núi sừng sững trước mắt.
Đây là hội trường lớn nhất của học viện quân sự, có thể chứa đến hàng chục vạn người.
Hiện tại, toàn bộ hội trường đã chật kín chỗ ngồi.
Mọi người đều đổ dồn ánh mắt về chiếc ghế trống ở hàng đầu tiên, im lặng chờ đợi một người xuất hiện.
Vài phút sau, tiếng chuông vang lên.
Cùng lúc đó, một bóng dáng khoác quân phục đen tiến vào hội trường, thản nhiên dừng chân bên chiếc ghế trống.
Khác với các sĩ quan đang ngồi ngay ngắn với gương mặt nghiêm túc, anh lại mang theo một nụ cười nhàn nhã, thoạt nhìn hoàn toàn không giống một quân nhân, thậm chí còn có chút gì đó bất cần như một công tử ăn chơi lạc lối bước nhầm vào hội trường quân đội.
Anh nhẹ nhàng nở nụ cười với người đàn ông trung niên đứng đầu hàng, rồi khẽ giơ tay chào theo nghi thức quân đội.
"Hiệu trưởng Tào, đã lâu không gặp."
"Thượng tướng, mời ngồi."
Hiệu trưởng nhìn anh thật sâu, sau đó cũng nghiêm túc đáp lễ.
Người vừa đến chính là Thượng tướng Nam Hòa Ngọc.
Chuyện xảy ra tại sân huấn luyện khi nãy chỉ có một số ít người chứng kiến, còn đa số sinh viên tại hội trường đều chưa từng gặp Nam Hòa Ngọc ngoài đời.