Hướng Về Ánh Dương

Chương 1: Giấc mơ của thiên nga nhỏ

Từ khi còn rất nhỏ, Đường Tịch Dao đã mang trong lòng một giấc mơ. Giấc mơ đẹp đẽ, tinh khiết như một con thiên nga trắng giữa vòng sáng sân khấu.

Năm đó, khi mới chỉ lên sáu, Tịch Dao lần đầu tiên được mẹ dẫn đi xem một buổi biểu diễn ballet hoành tráng. Đây là một vở ballet danh tiếng, do vũ công trẻ nhất từng đạt Huân chương Thánh Anna biểu diễn: Hàm Vũ Thần.

Khi màn đêm buông xuống, sân khấu rực rỡ và chỉ có một bóng dáng duy nhất. Hàm Vũ Thần khoác trên mình bộ trang phục trắng, những chiếc lông vũ bọc lên vóc dáng cao ngất ngưởng. Từng bước nhảy như lướt trên không trung, điều khiển cả khán phòng lặng đi trong vài giây trước khi nổ tung những tràng pháo tay vang dội.

Đường Tịch Dao đã mê mẩn trước những động tác tuyệt mỹ đó. Mỗi động tác đều tựa như một bài ca ca ngợi vẻ đẹp của nghệ thuật. Trong khoảnh khắc đó, một ngọn lửa đã nhen nhóm trong trái tim cô. Cô bé chỉ muốn ngắm nhìn mãi những động tác mềm mại của anh, chỉ muốn một ngày nào đó, chính mình cũng sẽ đứng trên sân khấu như anh.

Năm Tịch Dao tám tuổi, mẹ cô quyết định đăng ký cho cô dự thi vào Trường Ballet Hoàng gia danh tiếng. Tuy nhiên, khi vòng tuyển chọn kết thúc, cô đã bị từ chối. Khi cô vừa mới kết thúc màn biểu diễn của mình, các ban giám khảo đều tụ tập lại thảo luận. Một giám khảo nam trung niên đã nhận xét cô:

- Hiện tại con còn quá nhỏ và động tác quá yếu, điều đó không thể làm nổi bật lên nội dung của vở diễn.

Tịch Dao khóc đến sưng cả hai mắt, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt nhỏ nhắn. Cô thấy rất buồn và khó chịu khi nhìn những cô gái khác vui vẻ khi đỗ vào trường? Chẳng lẽ giấc mơ mà cô theo đuổi lại dễ dàng bị dập tắt như vậy sao?

Nhưng chính vì thất bại đó, Tịch Dao càng kiên trì rèn luyện hơn. Cô kiên trì từng ngày, từng giờ đặt chân trong phòng luyện tập, đạp bỏ tất cả những lời chỉ trích và cảm giác tự ti.

Hai năm sau, khi tròn mười tuổi, Tịch Dao một lần nữa thi tuyển. Lần này, cô đã được nhận.

Khi danh sách thí sinh được công bố, cô ôm chầm lấy mẹ, nước mắt lại rơi, nhưng lần này là vì hạnh phúc. Cô biết rằng đây chỉ mới là bước đầu tiên của con đường đầy chông gai phía trước. Nhưng ít nhất, cô đã tiến một bước gần hơn đến giấc mơ của mình.

Ngày nhập học, cô bé nhỏ nhắn bước qua cánh cổng lớn của Trường Ballet Hoàng gia. Trong lòng tràn đầy háo hức và quyết tâm. Cô không biết rằng, nơi đây sẽ là nút thắt định mệnh giữa cô với anh. Người mà cô từng ngưỡng mộ suốt nhiều năm – Hàm Vũ Thần, thầy giáo trẻ nhất của trường, sẽ là người dẫn dắt cô trên con đường chạm đến bầu trời nghệ thuật.