Nhưng bây giờ không phải lúc kiểm chứng giả thuyết của mình. Cô cần xử lý vết thương sau đầu trước đã, nếu không, vừa xuyên qua đã mất mạng lần nữa thì đúng là quá xui xẻo.
“Haizzz...”
Lộc Thanh thở dài, chậm rãi đứng dậy, cẩn thận sờ lên sau đầu. Dù vẫn còn dinh dính nhưng không còn đau như lúc mới tỉnh dậy.
“Hồi phục nhanh ghê.”
Thân thể này đúng là được ông trời ưu ái. Vừa sinh ra đã mạnh mẽ như vậy. Chỉ tiếc, chủ nhân ban đầu của nó chưa kịp hiểu chuyện đã mất đi. Giờ tất cả đều thuộc về cô.
Lộc Thanh khẽ lắc đầu. Đã xuyên không thì có huyền huyễn hơn chút cũng chẳng sao. Dù sao, chuyện hoang đường hơn cô còn gặp nhiều rồi. Nếu đã có bàn tay vàng, thì tất nhiên càng mạnh càng tốt.
Chỉ là... nghĩ đến bản thân trước đây, cô không khỏi thấy nặng lòng. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Cô tạm gác những suy nghĩ rối ren ấy lại. Việc quan trọng bây giờ là trở về nhà và chăm sóc cơ thể này trước đã.
Dựa theo ký ức của bé gái, cô men theo con đường về thôn. Nhà của hai mẹ con nằm ngay bên rìa thôn, cách hộ gần nhất cũng phải mấy chục mét.
Tuy mẹ cô bé từng là thanh niên trí thức, nhưng vì thân phận đặc biệt, chẳng ai muốn sống gần hai mẹ con họ. Ban đầu, họ đành trú tạm trong một túp lều tranh. Mãi sau này, nhờ vào những chuyện kỳ quái xoay quanh cô bé, trưởng thôn mới sắp xếp cho họ một căn nhà cũ nát.
Dù xuống cấp thê thảm, nhưng ít ra còn tốt hơn phải ngủ trong túp lều rách nát giữa đồng hoang.
Lộc Thanh đứng trước cửa nhà, ánh mắt phức tạp nhìn căn nhà cũ kỹ, rách nát trước mặt.
Đây là nhà của mình từ giờ trở đi sao?
Nghĩ đến việc trước khi chết còn sống trong một căn biệt thự rộng lớn, cô không khỏi cảm thấy xót xa.
Còn chưa kịp nghĩ ngợi nhiều, một giọng nói dịu dàng nhưng đầy lo lắng vang lên: “Thanh Thanh, con bị thương sao?”
Lộc Thanh quay đầu lại, thấy một người phụ nữ gầy yếu đang hốt hoảng chạy về phía mình, là Lộc Giai Nịnh, mẹ của thân thể này.
Cô có hơi mất tự nhiên. Sự dịu dàng này khiến cô không quen, nhưng theo ký ức của nguyên chủ, hai mẹ con vô cùng thân thiết. Để tránh bị nghi ngờ, cô cố gắng nhếch miệng, nở một nụ cười có phần gượng gạo.
“Có phải con lại đánh nhau với lũ trẻ trong thôn không?”
Lộc Giai Nịnh chẳng mấy để ý đến vẻ khác lạ của con gái, chỉ tập trung vào vết thương trên đầu cô bé. Thấy vết thương đã dần đóng vảy, bà mới thở phào nhẹ nhõm.
Chuyện này không phải lần đầu tiên. Con gái bà có quá nhiều điều thần kỳ, từ lâu bà đã từ kinh hãi chuyển sang bình thản chấp nhận. Dù vậy, bà không thể ngờ rằng lần này, con gái bà thực sự đã chết đi, linh hồn bên trong cũng đã đổi thành một người khác.
Lôi kéo Lộc Thanh vào sân, bà dịu dàng dặn dò: “Ngồi yên đấy, mẹ đi nấu nước cho con tắm.”
Nói rồi, bà lấy ra một quả dại đỏ tươi từ trong túi, đặt vào tay cô bé.
Lộc Thanh nhìn chằm chằm vào quả nhỏ trong tay, có chút thẫn thờ.
Bà ấy có gì tốt nhất đều dành cho con gái mình. Nhưng đứa con gái bà yêu thương nhất đã không còn nữa.
Cô siết chặt nắm tay, ánh mắt phức tạp nhìn theo bóng dáng bận rộn của người phụ nữ trước mặt.
"Tiểu Thanh Thanh, mong kiếp sau em có thể đầu thai vào một gia đình tốt, không phải chịu khổ nữa. Chị sẽ thay em chăm sóc mẹ em thật tốt."
Nước nóng đã sẵn sàng, Lộc Giai Nịnh liền cởi hết quần áo của Lộc Thanh, nhẹ nhàng đặt cô vào bồn nước.
Theo ký ức của nguyên chủ, đây là chuyện thường xuyên xảy ra, hơn nữa cô bé còn rất thích được mẹ tắm cho.
Nhưng vấn đề là... Cô không còn là một bé gái nữa!
Dù sao bên trong cô cũng là một cô gái hơn hai mươi tuổi, bị người khác lột sạch ra tắm rửa vẫn có chút quá sức chịu đựng.
"Ồ? Thanh Thanh của chúng ta biết xấu hổ rồi sao?"
Nhìn thấy con gái đỏ mặt, Lộc Giai Nịnh không nhịn được mà bật cười.
"Con có thể tự tắm được."
Cuối cùng, Lộc Thanh cũng lên tiếng sau khi xuyên qua.
"Nhưng con còn nhỏ lắm, chờ con lớn hơn rồi tự tắm được không?"