Sau Khi Tiếng Lòng Bị Lộ, Tôi Thành Chủ Buôn Drama Toàn Khu

Chương 17

Đồng thời, họ cũng nhận thức sâu sắc rằng, vị bác sĩ trẻ nhìn bề ngoài có vẻ tinh tế, xinh đẹp và xa cách này, thực chất là một người cuồng lông xù, lại còn thích hóng hớt.

Tóm lại, từ nay về sau mọi người đều thẳng thắn với nhau, không còn bí mật gì nữa.

Nếu nhất định phải có một bí mật, thì đó là bác sĩ Lộc vẫn chưa biết hình tượng bác sĩ lạnh lùng của mình đã sụp đổ trước mặt mọi người.

----

Tiếng ồn ào ở phía đối diện đường lớn dần.

Lộc Tri Lan vội vàng xuống lầu, với tốc độ như gió ôm ổ mèo đến cửa, nhẹ nhàng gia nhập đội hóng hớt.

Vẫn phải giả vờ như không biết chuyện gì xảy ra, nghi hoặc hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Trong lúc di chuyển, mèo con bị đánh thức, khẽ mở một mí mắt, có chút bất mãn nhìn chằm chằm vào kẻ gây rối, ánh mắt tràn đầy sự cáu kỉnh vì giấc ngủ bị quấy rầy.

Nó chỉ nhìn thấy một đoạn cằm thon gọn, trắng nõn, nơi đó có một giọt nước trong suốt, lắc lư, dưới ánh nắng ban mai, lấp lánh như một viên đá quý xinh đẹp, cuối cùng rơi xuống chóp mũi của nó.

Cảm giác mát lạnh khiến mèo con ngẩn người, sự cáu kỉnh trong lòng tan biến, nó chớp mắt, cuối cùng lại từ từ nhắm mắt lại, di chuyển cơ thể tìm một tư thế thoải mái hơn trong chiếc ổ mềm mại ấm áp rồi chìm vào giấc ngủ.

Bên này, những người xung quanh đang xem người đàn ông bị bảo vệ khống chế đang giận dữ vô ích, nhỏ giọng trò chuyện.

Lộc Tri Lan vểnh tai lên nghe.

“Haiz, hai người đó mặt dày thật đấy.”

“Đúng vậy, còn dám ăn vạ nữa chứ.”

“Nhưng mà chủ nhà căn hộ đối diện là ai vậy? Làm tốt lắm, những người có nhân phẩm và đạo đức kém như vậy thì không nên cho thuê nhà, ai biết sau này có gây chuyện thị phi gì không, phiền phức lắm.”

"Anh không biết sao? Toà nhà đối diện cũng là tài sản của nhà họ Phó đấy..."

"Cái gì?!" Mấy người đồng thanh kinh ngạc.

"Mấy người đều không biết à? Cả khu nhà cao tầng ở phố Bảy này đều là của nhà họ Phó, khu Tân Thành bên kia còn khủng khϊếp hơn, việc làm ăn của nhà họ Phó gần như bao phủ khắp các ngành lớn, bảo sao người ta là thủ phủ." Người kia tiếp tục tung tin giật gân.

Lần này thì thật sự khiến nhiều người há hốc mồm.

Biết Phó Dao giàu, nhưng không ngờ lại giàu đến mức này.

Ánh mắt họ nhìn tên tra nam đều mang theo vẻ thương hại...



"Cô tưởng làm vậy là uy hϊếp được tôi sao? Tôi không sợ cô đâu!"

"Có bản lĩnh thì đuổi tôi ra khỏi tinh cầu 07 đi!" Gã đàn ông mặt đỏ tía tai, hai tay bị vệ sĩ cao to lực lưỡng giữ chặt, dù thế nào cũng không vùng ra được, gào thét trong tư thế chật vật.

Anh ta thực sự rất tức giận, cả đời sợ nhất bị người khác coi thường, vừa ghen tị vừa căm ghét những kẻ có quyền có thế, bản thân mơ ước được thành đạt, từng bước đi đến ngày hôm nay, không bước nào không phải dựa vào chính mình.

Lần đầu gặp Phó Dao, ấn tượng đầu tiên của anh ta là cô gái này ngây thơ dễ lừa, quan trọng nhất là, cũng xinh xắn, tuy thân phận hơi bình thường, nhưng với sự nghiệp đang phát triển của hắn, là Phó Dao trèo cao anh ta mới đúng.

Đã muốn ở bên anh ta, đối tốt với anh ta chẳng phải là lẽ đương nhiên sao?

Dù anh ta có qua lại với người phụ nữ khác, nhưng cũng chưa từng nghĩ đến chuyện bỏ rơi cô.

Nhưng anh ta nằm mơ cũng không ngờ, sau khi sự việc bại lộ, phản ứng của Phó Dao hoàn toàn khác với tưởng tượng, thậm chí còn giấu giếm thân phận, là tiểu thư nhà giàu mà chưa từng giúp đỡ anh ta! Rõ ràng anh ta mới là người bị lừa.

Gã đàn ông càng nghĩ càng thấy mình vô tội, bây giờ người phụ nữ này lại còn muốn đuổi anh ta đi!

Nghĩ đến thông báo thăng chức nhận được mấy hôm trước, gã đàn ông lại đắc ý, đó chính là doanh nghiệp hàng đầu ở khu phố cổ, trong lòng âm thầm thề, đợi anh ta leo lên vị trí cao nhất nhất định sẽ khiến người phụ nữ này phải hối hận, khóc lóc cầu xin anh ta quay lại.

Gã đàn ông chìm đắm trong ảo tưởng của mình, trên mặt lộ ra nụ cười đắc ý.

Phó Dao ánh mắt lóe lên vẻ chán ghét, bắt đầu nghi ngờ bản thân lúc trước rốt cuộc đã nhìn trúng cái thứ gì?

Gã đàn ông bình tĩnh lại, ngừng giãy giụa, tưởng tượng mình là một người thành đạt lịch sự, quay đầu nói với vệ sĩ: "Thả tôi ra, tôi tự đi."

Nhận được chỉ thị, vệ sĩ thả anh ta ra.

Gã đàn ông chỉnh lại quần áo, hắng giọng nói: "Phó Dao, cô sẽ hối hận." Giọng điệu vô cùng chắc chắn, ánh mắt toát lên vẻ tự tin khó hiểu.