Mặc dù Tô Hiểu không tìm hiểu về những căn nhà giàu này, nhưng chỉ nhìn mỗi vị trí địa lý đã biết chắc chắn là khu nhà giàu, còn là penthouse, vậy lại càng giàu hơn nữa.
Tô Hiểu có thói quen ngủ trưa, nên tùy tiện đồng ý.
Trợ lý Châu đi cùng cô lên tầng cao nhất của trung tâm thương mại để ăn cơm, anh ta hỏi cô có muốn xuống dưới lầu dạo không, Tô Hiểu nhìn cửa hàng đồ hiệu khắp tầng lầu kia, rồi lắc đầu.
Trợ lý Châu bất lực nhắc nhở.
“Cô Tô, tổng giám đốc Trình đưa thẻ phụ cho cô là để cô quẹt thoải mái, cô không cần phải tiết kiệm tiền giùm anh ấy, tổng giám đốc Trình cái gì cũng thiếu, nhưng tuyệt đối không thiếu tiền.”
Nếu không phải vì không thân, trợ lý Châu đã kéo cô vào trong tiêu phí.
Đáng tiếc, Tô Hiểu khẽ liếc anh ta: “Tôi thích tiêu tiền của mình, tiêu tiền người khác luôn cảm thấy không được tự nhiên.”
Trợ lý Châu rất muốn nói “Đây là tiền của chồng cô, tiêu là chính đáng, không ai có tư cách tiêu tiền của tổng giám đốc Trình hơn cô”. Nhưng anh ta nghĩ đến hợp đồng hai người đã ký thì nghẹn lời.
Lúc đầu trợ lý Châu không rõ tình hình cụ thể, còn giúp Trình Linh soạn hợp đồng, cho đến khi ông cụ gọi điện tới, nói rõ cho anh ta biết ông chỉ chấp nhận Tô Hiểu là vợ của Trình Linh, lúc này trợ lý Châu mới biết Tô Hiểu trước mặt e rằng không chạy thoát được.
Vẫn nên để buổi tối bảo tổng giám đốc Trình dẫn cô đến dạo.
“Vậy tôi dẫn cô đến Bích Thủy Loan nghỉ ngơi nhé?”
“Ừm!”
Hai người xuống lầu, lái xe đi thẳng đến hầm để xe của chung cư, rồi từ bên dưới đi thang máy lên tầng cao nhất.
Lên đến lầu, Tô Hiểu mới biết tòa nhà này của Trình Linh là tòa nhà tốt nhất, tầm nhìn cực tốt, thiết kế hào hoa trong penthouse khiến người ta phải há hốc miệng.
Một tầng ba trăm mét vuông, hai tầng là sáu trăm mét vuông.
Tô Hiểu chỉ đi dạo một vòng đã mất nửa tiếng.
Trợ lý Châu dặn cô nghỉ ngơi đàng hoàng, còn mình thì quay về làm việc.
Tô Hiểu đứng ở cánh cửa kính nhìn ra tòa nhà đôi ở đối diện, cô gửi tin nhắn cho Trình Linh.
[Tô Hiểu: Tôi ngủ phòng nào?]
Lần này Trình Linh trả lời rất nhanh.
[Trình: Tùy cô.]
Một lúc sau anh bổ sung thêm.
[Trình: Mỗi ngày đều có người dọn dẹp, các phòng đều sạch sẽ, cô cứ ngủ thoải mái.]
Tô Hiểu chọn một phòng ngủ phụ gần cửa sổ, giấc ngủ này rất ngon, cho đến khi trời dần tối cô mới tỉnh lại.
Trình Linh tan làm sớm, hôm nay bởi vì lễ nên đã coi như là một ngày không bận rộn nhất. Anh thay dép vào nhà, nhìn ngó xung quanh, cuối cùng ở phòng ngủ phụ bên dưới tầng tìm thấy Tô Hiểu.
Tô Hiểu vừa mới mặc xong quần áo bước ra.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, nhất thời đều hơi ngượng ngùng.
Trình Linh đứng ở quầy bar bên ngoài cửa, áo sơ mi màu tím đậm bó lấy eo, quần tây đen được cắt may vừa người, làm tôn lên đôi chân dài thẳng tắp của anh.
Anh khẽ nhìn sang, trông cao quý và dịu dàng.
Tô Hiểu vẫn luôn cảm thấy có một cảm giác đặc biệt khi nhìn thấy Trình Linh, bức tường đá cuội màu vàng sau lưng anh khiến anh trông như người trong bức tranh, lúc này Tô Hiểu mới phản ứng lại.
Đúng vậy, mỗi lần nhìn thấy Trình Linh, cô đều cảm thấy bản thân đang ngắm một bức tranh.
Thân hình của anh rất đẹp, thon dài thẳng tắp, khí chất lại càng tuyệt vời, anh lạnh lùng, mang cho người ta cảm giác như cây tùng bách trong rừng.
Chí mạng nhất là ngũ quan hoàn mỹ kia, như được điêu khắc ra vậy. Không có khí thế bức người, nhưng có cảm giác cao quý và xa cách, từ chối người khác.
Chỉ cần anh tồn tại, mọi thứ trên đời này đều làm nền cho anh.
Tô Hiểu thưởng thức trai đẹp, rồi nở nụ cười.
“Tết Trung thu vui vẻ! Là ông nội bảo anh đón Trung thu cùng tôi à?”
Trình Linh nhìn thiếu nữ tung tăng, trong sáng như ngọc, anh không phủ nhận.
“Đi thôi, cùng đi ăn cơm.”