Nhìn thấy Lăng Khâm, khóe miệng Nam Sơ hơi giật giật.
Kiểu tóc rõ ràng đã được chăm chút tỉ mỉ, cà vạt thắt chỉnh tề, kết hợp với bộ vest trang trọng nhưng độc đáo, giày da sáng bóng, đồng hồ và các phụ kiện có phong cách nhưng không phô trương.
Người biết thì là hai người phụ trách công ty gặp mặt, người không biết còn tưởng người này đến xem mắt đấy.
Đại thiếu gia nhà họ Lăng cô không lạ lẫm gì, người cầm lái nhà họ Lăng ở Đế Đô, trên có một người mẹ đơn thân được mệnh danh là nữ cường nhân, dưới có hai người em trai.
Nhưng nghe đồn người này thanh cao lạnh nhạt, càng không tốn công sức vào việc ăn mặc, bây giờ là trò gì vậy?
Nếu không phải kiếp trước đã gặp, cô còn tưởng người đến là nhị thiếu gia nổi tiếng phong lưu của nhà họ Lăng.
Nhìn thấy phản ứng của Nam Sơ, Lăng Nhất không nhịn được cười thầm trong lòng.
Dù còn chưa xác định đây có phải em gái nhà mình hay không, đại thiếu gia nhà mình đã dậy từ sớm, ăn mặc bảnh bao cho buổi gặp mặt hôm nay, nói là muốn để lại ấn tượng tốt cho cô Nam.
Bây giờ là dùng sức quá đà rồi sao?
Cuối cùng Nam Sơ vẫn là người phá vỡ sự im lặng trước: "Tổng giám đốc Lăng đích thân đến, thật vinh hạnh."
Lăng Khâm khựng bước chân: "Tổng giám đốc Nam khách sáo rồi, tổng giám đốc Nam trẻ tuổi tài cao, tuổi còn trẻ đã sáng lập AU, và dẫn dắt công nghệ mới nhất về trí tuệ nhân tạo vươn ra thế giới, mới khiến tôi hổ thẹn."
Lăng Nhất: "..."
Đây không phải là đến trộm tóc làm xét nghiệm ADN sao? Sao lại biến thành khen nhau rồi?
Nam Sơ nhếch môi, sau khi bảo Lâm Thanh Hàn đi pha cà phê, cô đứng dậy đi về phía ghế sofa tiếp khách, hỏi thẳng vào vấn đề: "Tổng giám đốc Lăng tìm tôi có chuyện gì sao?"
Vừa nói vừa giơ tay ra hiệu: "Mời ngồi."
"Hôm nay đến là muốn bàn với tổng giám đốc Nam một mối hợp tác." Lăng Khâm đưa tay về phía Lăng Nhất bên cạnh.
Lăng Nhất vội vàng đưa cho anh ta kế hoạch dự án hợp tác đã chuẩn bị trước.
Nam Sơ "Ồ?" một tiếng: "Hợp tác gì?"
"Tổng giám đốc Nam xem sẽ biết thôi." Lăng Khâm vừa nói vừa vòng qua bàn trà ngồi cạnh Nam Sơ, đặt tài liệu trước mặt hai người.
Nam Sơ khựng người, có chút kỳ lạ quay đầu nhìn người đang ngồi cùng ghế sofa với mình, thầm nghĩ chẳng lẽ đối diện không có chỗ ngồi sao?
Lăng Khâm: "Tổng giám đốc Nam, sao vậy?"
Thấy vẻ mặt đối phương thản nhiên, Nam Sơ cũng không tiện gây khó dễ.
Chỉ là không lộ vẻ gì mà dịch sang bên cạnh một chút, rồi cầm lấy tài liệu trên bàn.
Trong quá trình Nam Sơ xem xét tài liệu, Lăng Khâm lặng lẽ giơ tay lên, vươn về phía mái tóc xõa sau lưng Nam Sơ.
Từ góc độ của Lăng Nhất nhìn sang, hành động nhỏ của đại thiếu gia nhà mình đều lọt vào mắt.
Tim anh ta cũng treo theo, đến thở mạnh cũng không dám.
Lúc Lăng Khâm sắp chạm vào ngọn tóc, Nam Sơ như mọc mắt sau lưng, chụp lấy cổ tay Lăng Khâm.
Trên mặt vẫn mang theo nụ cười lịch sự, nhưng đáy mắt đã giấu đi vẻ lạnh lùng: "Lăng đại thiếu gia xin tự trọng."
Lăng Khâm ngẩn người, không ngờ Nam Sơ lại nhạy bén như vậy.
Còn nữa, nghe lời này của cô, là xem anh ta thành kẻ hám gái rồi?