Cô Vợ Sinh Viên Của Ông Trùm Tài Chính

Chương 11

Không còn sự trói buộc của đồ lót, Tống Noãn Chi dần thả lỏng. Sau khi xác định Thẩm Yến không có ý đồ gì, cô cũng dần chìm vào giấc ngủ.

Sáng hôm sau, cô bị tiếng chuông báo thức đánh thức, mở mắt ra thì thấy chỗ bên cạnh đã trống không.

Cô nán lại trong chiếc giường ấm áp một lúc rồi đứng dậy đi rửa mặt.

Thay quần áo xong xuống lầu, cô thấy dì giúp việc đang chuẩn bị bữa sáng. Thẩm Yến thì vừa tập thể dục xong, mặc đồ thể thao đứng dựa vào quầy bar ở phòng khách nói chuyện với một người đàn ông.

Người đàn ông mặc áo len trắng quần đen, trên mũi đeo kính gọng bạc, dáng vẻ ôn hòa tao nhã, nghe thấy tiếng động ở cầu thang thì lập tức quay đầu nhìn về phía bên này.

Bắt gặp ánh mắt của người đàn ông kia, bước chân đang đi xuống cầu thang của Tống Noãn Chi thoáng khựng lại: “Chú Tạ.”

Giáo sư Tạ - bố của Tạ Nguyên Tế vốn là hàng xóm của ông ngoại Tống Noãn Chi, xét theo vai vế thì cô phải gọi anh ấy một tiếng chú.

Tạ Nguyên Tế học Vật lý, trước kia là phó giáo sư khoa Vật lý của đại học C, nửa năm trước được điều đến đại học Lan Thành dạy học, Tống Noãn Chi thường gặp anh ấy ở đại học Lan Thành.

Thẩm Yến và Tạ Nguyên Tế là bạn học đại học, mối quan hệ rất thân thiết.

Tạ Nguyên Tế biết ông ngoại của Tống Noãn Chi đã nhờ Thẩm Yến chăm sóc cháu gái mình, nên thấy Tống Noãn Chi ở đây cũng không cảm thấy kỳ lạ, anh ấy ôn hòa cười nói với cô: “Hóa ra Noãn Chi cũng ở đây à? Tìm Thẩm Yến phụ đạo sao?”

Tống Noãn Chi đè nén sự chột dạ, mỉm cười bước tới: “Vâng ạ, cháu có chút vấn đề cần hỏi.”

“Sao chú Tạ lại ở đây?” Cô hỏi Tạ Nguyên Tế.

“Trưởng khoa Trần của khoa Tài chính Kinh tế bọn cháu muốn mời chú Thẩm đi ăn cơm, nhưng không liên lạc được với con người bận rộn này, nên nhờ chú mời giúp.” Tạ Nguyên Tế trêu Tống Noãn Chi, “Nhưng chú thấy chuyện này mà để cháu đứng ra nói giúp thì có khi còn có tác dụng hơn chú ấy chứ? Cháu xem chú Thẩm đối xử tốt với cháu biết bao, giống hệt như chú ruột vậy, đi công tác về không có thời gian gặp mặt chú chứ lại có thời gian dạy kèm cho cháu.”

Đêm qua Tạ Nguyên Tế hẹn Thẩm Yến gặp mặt nhưng bị từ chối, nên sáng ra anh ấy đã chạy tới tận cửa để tìm anh.

Tống Noãn Chi cười khan, không biết nên trả lời thế nào.

Tạ Nguyên Tế lại nghiêng đầu nhìn Thẩm Yến: “Sao ban nãy cậu không nhắc đến chuyện Noãn Chi đang ở đây?”

Thẩm Yến không nói gì.

Tạ Nguyên Tế vốn cũng chỉ thuận miệng hỏi, không mong chờ Thẩm Yến sẽ trả lời. Anh ấy lại hỏi Tống Noãn Chi: “Chú chuẩn bị đi rồi, cháu có về trường không để chú đưa về luôn?”

Không đợi Tống Noãn Chi gật đầu, Thẩm Yến đã nói: “Cô ấy vẫn chưa ăn sáng.”

Tạ Nguyên Tế phải vội về trường để giải quyết công việc, sợ không đợi được đến khi Tống Noãn Chi ăn sáng xong, bèn nói: “Vậy để tôi đưa con bé đến trường rồi ăn sau cũng được.”

Thẩm Yến: “Cậu về trước đi, lát nữa tôi đưa cô ấy đi.”

Tạ Nguyên Tế nhướng mày: “Cậu xem con bé như cháu gái thật đấy à, ăn có bữa sáng mà cũng quan tâm dữ vậy sao? Thẩm Yến, cậu phải nhớ rõ là tôi còn thân với Noãn Chi hơn cậu, nếu không phải nửa năm trước tôi mới đến Lan Thành thì bác Chu đã không giao phó cháu gái cho cậu. Tôi đưa con bé đi học, chẳng lẽ lại không thể lo cho con bé ăn sáng được?”

Tạ Nguyên Tế liếc nhìn thời gian, không trêu đùa nữa: “Tôi đến trường rồi sẽ giám sát con bé ăn sáng đầy đủ, được chưa? Không phải cậu bận à, đừng rối rắm nữa.”

Thẩm Yến: “Vợ của tôi, tôi tự đưa cô ấy đi.”

Mí Mắt Tạ Nguyên Tế khẽ giật, anh ấy nhìn Tống Noãn Chi đang tránh ánh mắt của mình, lại nhìn Thẩm Yến đang tỏ ra lãnh đạm: “Vợ cậu là ai?”

Thẩm Yến không nói gì, thế là anh ấy lại nhìn sang Tống Noãn Chi: “Cháu thành vợ cậu ấy từ khi nào vậy?”

Tống Noãn Chi: “...”

Cô không ngờ Thẩm Yến lại nói thẳng như vậy, cô hoàn toàn chưa chuẩn bị tâm lý.

Tống Noãn Chi nhất thời không biết nên làm sao, sợ Tạ Nguyên Tế sẽ hỏi thăm tình hình rồi nói với ông bà ngoại của cô, cô chỉ có thể cười nhạt: “Hình như cháu để quên đồ ở trên lầu, hai người cứ nói chuyện trước đi nhé.”

Nói xong, cô chạy lên lầu.

Nhìn phản ứng của cô, Tạ Nguyên Tế biết Thẩm Yến không nói dối.

Anh ấy hỏi Thẩm Yến: “Chuyện xảy ra từ khi nào?”

“Tuần trước.”

Tạ Nguyên Tế cố gắng tiêu hóa chuyện này: “Ông bà ngoại con bé có biết không?”

Thẩm Yến: “Tuần sau tôi và cô ấy sẽ đến An Cầm.”

Nghĩa là họ chưa biết.

Tạ Nguyên Tế nhìn Thẩm Yến với ánh mắt có chút hả hê: “Cẩn thận giáo sư Chu đánh gãy chân cậu đấy. Người ta chỉ nhờ cậu chăm sóc cháu gái họ, chứ đâu có nhờ cậu chăm sóc đến tận giường.”

Thẩm Yến nhấp một ngụm nước lọc trong tay, sửa lại lời anh ấy: “Chúng tôi là vợ chồng hợp pháp.”

“Chăm sóc đến mức thành vợ chồng hợp pháp mà còn không phải chăm sóc đến tận giường?” Nói đến đây, Tạ Nguyên Tế mới sực nhớ ra sáng nay khi anh ấy tới đây, Thẩm Yến đang tập thể dục.

Thẩm Yến thế mà lại để vợ mới cưới ở nhà một mình, dậy sớm đi tập thể dục!

Tạ Nguyên Tế: “Đăng ký kết hôn được một tuần rồi mà vẫn chưa lăn giường à?”

Thẩm Yến đang uống nước bỗng khựng lại, sau đó nghe thấy Tạ Nguyên Tế cố gắng nhịn cười nói: “Đường đường là người đứng đầu nhà họ Thẩm mà dám thi bằng lái xe lại không dám lái xe? Tôi không biết nên mắng cậu là súc sinh hay mắng cậu không bằng súc sinh đây.”

Thẩm Yến: “...”