Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác, Công Chúa Quyết Định Buông Xuôi

Chương 14: Khương Nguyệt độc ác

Cậu bé thích mùi hương dịu dàng, dễ chịu trên người mẹ.

Vòng tay mẹ, lúc nào cũng dịu dàng.

Mỗi lần được mẹ ôm như vậy, cậu bé đều có cảm giác mình được mẹ yêu thương.

Khương Nguyệt hết kiên nhẫn, ra lệnh cho vệ sĩ: "Đuổi bà ta đi cho khuất mắt tôi."

Tôn Thành Phượng bị đuổi xuống núi, bị ném ra xa khỏi nhà.

Bà ta nhìn cánh cổng khóa chặt, còn có mấy người vệ sĩ cao to lực lưỡng trước mắt, tức đến nghiến răng nghiến lợi nhưng tạm thời cũng hết cách.

Bên kia.

Khương Nguyệt ôm đứa trẻ về phòng khách, rất nhanh đã buông ra.

Váy trên người cô bị làm cho nhăn nhúm hết rồi, không đẹp nữa.

Đứa trẻ được người giúp việc đưa về phòng ngủ, thay quần áo.

Lúc Khương Nguyệt đang phiền lòng, hệ thống như có mặt khắp nơi.

[Mẹ cô có nhược điểm của cô trong tay.]

[Một số bức ảnh không thể công khai của cô và người đàn ông khác.]

[Cô luôn rất sợ hãi.]

[Người nhà chồng không thích cô, nếu họ thấy những bức ảnh đó, cô sẽ xong đời.]

Khương Nguyệt gọi người giúp việc đến, nấu cho cô một ly trà sữa ngọt.

Sau đó cô mới chậm rãi nói: "Biết rồi."

Hệ thống: [???]

Biết rồi là sao?

Bình tĩnh như vậy có ổn không?

Không chút lo lắng sao?

Sau đó hệ thống nghe thấy công chúa điện hạ vô tình chê bai: "Mày chắc chắn nguyên chủ rất xấu xa sao? Cô ta thật nhu nhược, nếu có ai dám uy hϊếp tao như vậy, tao đã sai người lôi cô ta xuống chém đầu rồi."

"..."

Hệ thống cảm thấy mình cần nhắc nhở cô: [Gϊếŧ người ở đây là phạm pháp.]

Khương Nguyệt im lặng một lúc vẫn chưa từ bỏ ý định: "Thật sự không có suất tử hình sao?"

Hệ thống: Người cổ đại các người đều ngầu như vậy sao?

Hệ thống: [Không có!!! Cô đừng nghĩ nữa!!!]

Khương Nguyệt qua loa gật đầu: "Nghe rồi."

Hệ thống khuyên nhủ: [Nam chính sắp gặp nữ chính là gia sư, nữ chính cũng sắp trở thành ánh trăng sáng tình yêu đích thực của nam chính, cô có chút cảm giác nguy cơ được không?!]

Khương Nguyệt nghe mà phát chán, đàn ông chẳng phải đầy đường sao?

Trong lúc cô im lặng, điện thoại di động nhỏ lại reo lên mấy tiếng, tin nhắn lần lượt hiện lên.

Là nhóm nhỏ do em họ của Chu Tịch lập.

Đám con cháu nhà họ Chu hầu như đều ở trong nhóm.

Em họ hình như quên mất Khương Nguyệt cũng ở trong nhóm, nhanh tay chuyển tin tức trên mạng vào nhóm.

Chu Tiểu Yêu: [Hình như chị dâu ác độc của tui sắp bị đá rồi nè.]

Chu Tiểu Yêu: [Ai dám hỏi anh trai tụi mình, khi nào đá chị ta không vậy? Tui ra đường mà cũng thấy mất mặt quá à à à à, người ta hỏi đến mấy chuyện của Khương Nguyệt, tui chỉ muốn chui đầu xuống đất thôi.]

Chu Soái Đệ: [Ai mà không như vậy?]

Chu Soái Đệ: [Lần trước video chị ta đến công ty xé xác cô trợ lý mới tuyển của anh Chu, mấy người bạn của tui đều gửi cho tui, chị ta ác quá à, không nói đến chuyện tát cô bé hai cái, còn giật một nắm tóc lớn của người ta, mấy từ nhục mạ đàn bà tui còn ngại không dám lặp lại.]

Mở miệng là con đĩ, con khốn.

Hoàn toàn khác hẳn với bộ dạng trước mặt bọn họ.

Mấy người nói xấu Khương Nguyệt một tràng trong nhóm, lúc này mới có người nhớ ra Khương Nguyệt và anh trai đều ở trong nhóm.

Bọn họ lập tức gửi rất nhiều biểu tượng cảm xúc, cố gắng che đậy tin nhắn phía trên.

Khương Nguyệt im lặng xem xong cuộc thảo luận của bọn họ.

Cô cũng không lên tiếng.

Đúng lúc những người khác thở phào nhẹ nhõm.

Khương Nguyệt đột nhiên đổi ghi chú của mình trong nhóm thành—

[Tiểu Khương độc ác]

Em họ: ...

Em trai: ...

Im lặng làm cây cầu Khang Kiều đêm nay.

Thật xấu hổ chết đi được.

Trong nhóm lập tức im phăng phắc, không ai gửi thêm một dấu chấm câu nào.

Nhưng nghĩ lại thì, bọn họ việc gì phải sợ Khương Nguyệt! Một cây tầm gửi độc ác sắp bị đá ra khỏi nhà, cho dù cô có thấy bọn họ nói xấu cô thì sao! Cô dám lên tiếng không? Dám mách lẻo không?

Mách lẻo cũng vô dụng.

Khương Nguyệt đổi xong ghi chú thì không xem tin nhắn nhóm nữa, cũng không quan tâm bọn họ bàn tán gì về mình.

Cô vẫn chưa hiểu ra tại sao mình lại đến thế giới này, chẳng lẽ thân xác của cô ở nước Khương đã chết rồi sao?

Cô không ghét cũng không thích thời đại này.

Nhưng cô rất nhớ phụ hoàng nuông chiều mình, và mẫu hậu nghe lời mình trăm phần trăm, thậm chí còn có cả thằng em trai thái tử vô dụng nhưng nghe lời chỉ biết làm nền cho cô.

Trong lúc cô thất thần, con trai cô đã bước đến trước mặt cô.

Cậu bé thay bộ đồng phục trên người ra, cậu bé giống bố mẹ, ngũ quan đặc biệt tinh xảo, da trắng, lông mi dài rậm.

Khi đôi mắt đen láy của cậu bé lặng lẽ nhìn bạn, rất khó có ai nỡ từ chối bất kỳ yêu cầu nào của cậu bé.

"Mẹ."

Khương Nguyệt lười biếng liếc nhìn cậu bé: "Sao vậy?"

Cậu bé lấy hết dũng khí, nhưng lời đến miệng lại không dám nói ra.

Trường mẫu giáo sắp tổ chức hội thao gia đình.

Phải có cha mẹ tham gia.

Nếu cha bận không đến được, cậu bé biết chắc chắn mẹ cũng sẽ không đến.

Mẹ không thích vận động, cũng không thích cậu bé.

"Con đói rồi."

Chu Chính Sơ vẫn không nói ra, mấy ngày nay mẹ đã đối xử với cậu bé rất tốt, đã lâu không đánh cậu bé, cũng không dùng ánh mắt ghét bỏ nhìn cậu bé nữa.

Cậu bé không muốn khiến mẹ chán ghét, cũng không muốn nghe thấy lời từ chối không chút do dự từ miệng mẹ.

Khương Nguyệt nhìn khuôn mặt trắng như tuyết của cậu bé, môi đỏ răng trắng, vô cùng xinh xắn đáng yêu, cậu bé nhỏ giọng nói đói rồi liền cúi đầu, như thể không dám lên tiếng nữa.

"Biết rồi." Khương Nguyệt gọi người giúp việc đến, hỏi: "Cơm tối chuẩn bị xong chưa?"

Người giúp việc cực kỳ cẩn thận trước mặt phu nhân, lập tức gật đầu.

Khương Nguyệt gật đầu: "Cậu bé đói rồi, đưa cậu bé qua ăn đi."