Mẫu Chủng

Chương 33

Lâm Hy đứng trong phòng, cậu nhìn chằm chằm vào "Số 1" rất lâu.

Sau khi nhận thấy ánh mắt của Lâm Hy, "Số Một" càng tỏ ra ngoan ngoãn hơn — hay nói đúng hơn, nó đang cố gắng thể hiện như vậy (mặc dù thân hình khổng lồ và đáng sợ của nó khiến nó không được tự nhiên lắm).

"Rít rít..."

Âm thanh phát ra từ cơ thể nó ngày càng trở nên gấp gáp, đầy vẻ nịnh nọt.

Và Lâm Hy cũng không biết nó học từ đâu ra chiêu này — nó bắt đầu từ từ tiến lại gần Lâm Hy, sau đó dùng trán và đôi cánh của mình nhẹ nhàng cọ vào chân cậu.

"Phù..."

Lâm Hy chắc chắn rằng, với trí thông minh của "Số Một", nó đã nhận ra điều gì đó, và lúc này đang cố gắng hết sức để cứu vãn tình hình.

Nếu bỏ qua ngoại hình của "Số Một", thì cảnh tượng lúc này có thể nói là khá ấm áp.

"Số Một" giống như một chú chó lớn vô tình làm đổ bức tượng quý giá, còn Lâm Hy thì giống như một người chủ đang đau đầu với thú cưng không nghe lời.

"Ngoan nào, "Số Một"."

Lâm Hy nói với nó.

Cậu do dự một lúc, sau đó hơi cúi người xuống, vuốt ve trán của "Số Một".

Lớp vỏ của con côn trùng ngoài hành tinh này có cảm giác ngày càng giống với bức tượng Sunu trong kho, đều là cảm giác thô ráp nhưng cứng chắc.

Khi phát hiện Lâm Hy thậm chí còn sẵn sàng đưa tay vuốt ve mình, "Số Một" dường như đã thở phào nhẹ nhõm.

Tất nhiên, khuôn mặt của côn trùng không thể hiện được bất kỳ biểu cảm nào, lý do Lâm Hy có thể nhận ra rõ ràng cảm xúc của "Số Một" là nhờ những đốm tròn trên đôi cánh của nó.

Gần như ngay lập tức khi ngón tay của Lâm Hy chạm vào nó, những đốm tròn đó bắt đầu nhấp nháy một cách vui vẻ.

Màu hồng nhạt và màu vàng nhạt lần lượt xuất hiện bên trong những đốm tròn đó, màu sắc này có lẽ sẽ khiến nhiều cô gái trẻ cảm thấy đẹp mắt.

Hơn nữa, râu của "Số Một" cũng nhẹ nhàng đung đưa như động vật có vυ', thể hiện sự vui vẻ của nó. Đây chắc chắn không phải là tập tính của loài bướm sao, Lâm Hy cũng không biết nó học được những điều này từ đâu.

Dù sao đi nữa, dưới sự vuốt ve của Lâm Hy, "Số Một" có vẻ như đã vui vẻ hơn nhiều.

Nhưng chỉ có Lâm Hy biết rằng, trong lòng cậu thực sự không bình tĩnh như vẻ ngoài.

Ánh mắt của cậu dừng lại trên khuôn mặt côn trùng với đôi mắt kép đỏ ngầu và bộ hàm đáng sợ của "Số Một".

Trong đầu cậu nghĩ đến những vết khắc sâu trên khung của buồng ấp trứng.

Khung của buồng ấp được làm bằng kim loại, nhưng bộ hàm của "Số Một" có thể dễ dàng để lại những vết cắn sâu như vậy trên kim loại cứng đó. Có thể tưởng tượng được, nếu "Số Một" muốn, nó có thể dễ dàng xé nát những con người mỏng manh trên tàu Helios thành từng mảnh. Giống như những ghi chép trong cuốn sổ của Tiến sĩ Ando, một con bướm sao hung dữ thậm chí có thể dễ dàng phá hủy cả một thành phố.

Lâm Hy cảm thấy kỳ lạ vì sao mình không sớm nghĩ đến điều này? Có lẽ là do sự ngoan ngoãn mà "Số Một" thể hiện từ đầu đã ảnh hưởng đến nhận định của cậu.

Xét cho cùng, từ trước đến nay, "Số Một" chưa từng thể hiện bất kỳ sự hung hăng nào trước mặt cậu.

Chỉ là sự việc hôm nay đã khiến Lâm Hy nhận ra rằng mình phải suy nghĩ về tương lai của "Số Một".

"Này, bạn hiền, chúng ta hãy trở về nhà kính đi, đó mới là nơi mi nên ở."

Lâm Hy nói nhẹ nhàng với "Số Một".

"Số Một" khựng lại, màu sắc trên đôi cánh của nó biến đổi dữ dội trong vài giây.

Nhưng sau đó nó lại tiếp tục cọ cọ vào người Lâm Hy — giả vờ như không hiểu những lời cậu vừa nói.

"Làm ơn đi, ngoan ngoãn được không — ta thực sự không muốn làm tổn thương mi."

Lâm Hy rút tay khỏi người "Số Một", sau đó lùi lại vài bước để tạo khoảng cách với nó.

"Số Một" lập tức dừng lại, nó giữ nguyên tư thế giơ chân trước lên, nghiêng đầu nhìn Lâm Hy với vẻ bối rối.

Khoảng vài giây sau, "Số Một" dường như đã hiểu ra điều gì đó.

Nó hạ chân trước xuống, sau đó vỗ cánh bay lên. Tiếp theo, ngay trước mặt Lâm Hy, nó bắt đầu đung đưa đôi cánh trong căn buồng nhỏ, thực hiện những động tác giống như đang nhảy múa.

Những điệu nhảy tương tự cũng từng xuất hiện trong khoảng thời gian nó mới được nở ra, Lâm Hy cũng thường xuyên nhìn thấy. Chỉ là vào thời điểm đó, hành động này còn có thể coi là đáng yêu, nhưng bây giờ lại trở thành một thảm họa. Khi đôi cánh khổng lồ vung lên, căn buồng vốn đã bừa bộn của Lâm Hy lập tức trở nên tan hoang như vừa trải qua một cơn bão, đồ đạc liên tục bị quét xuống đất và vỡ tan.

"Không được —"

Lâm Hy bực tức hét lên với "Số Một".

"Số Một" cũng sớm nhận ra sự bất ổn, khi khung ảnh và ống nghiệm bị quét xuống đất và vỡ tan, nó lập tức thu cánh lại, sau đó chui tọt lên giường của Lâm Hy và trốn vào góc.

Lâm Hy: "..."

Có lẽ điều duy nhất cậu nên cảm thấy may mắn là "Số Một" không biến đôi cánh của nó thành chăn ga gối đệm ngay trước mặt cậu.

Ý nghĩ kỳ lạ này lướt qua tâm trí Lâm Hy, khiến cậu không khỏi rùng mình.

Lâm Hy đứng im, nhìn quanh căn buồng hỗn độn của mình, hít thở sâu vài lần mới lấy lại bình tĩnh.

"Nhìn này, đây chính là lý do tại sao ta nói với mi rằng mi không nên ở trong phòng của ta. Mi đã lớn rồi, không gian ở đây hoàn toàn không phù hợp với mi."

"Số Một" im lặng không nói gì.

Những chiếc râu trên đầu nó đung đưa một cách bất an.

"Nghe này, ta biết mi có thể hiểu những gì ta nói. Mi luôn là một con côn trùng thông minh... Làm ơn, hãy trở về nơi mi nên ở đi. Ta thực sự không muốn nhấn nút báo động sinh vật đào thoát. Ta chắc chắn rằng họ sẽ đối xử với mi rất bạo lực, còn mi..." Lâm Hy liếc nhìn những chiếc gai đáng sợ trên chân của "Số Một", khóe miệng cậu hơi co giật, "...mi chắc chắn cũng sẽ đối xử rất hung hăng với những con người muốn bắt giữ mi. Cuối cùng, mọi chuyện chắc chắn sẽ vượt khỏi tầm kiểm soát, và đó là điều ta không muốn nhìn thấy nhất."

Giọng nói của Lâm Hy toát lên một sự mệt mỏi.

"Ta chỉ hy vọng... mi có thể khiến ta đỡ phải lo lắng hơn. Dù sao, trên con tàu này..."

Có lẽ chỉ khi ở bên nó, tôi mới có thể cảm thấy thoải mái một chút.

Lâm Hy đã giấu nửa sau câu nói ấy trong lòng mình.

"Nghe... nghe... nghe lời... rít rít... nghe lời... tôi... nghe lời..."

Một tiếng lẩm bẩm mơ hồ vang lên bên tai Lâm Hy.

Cậu giật mình, ngẩng đầu lên, nhìn "Số Một" với vẻ kinh ngạc.

"Tôi... tôi nghe lời..."

Dù giọng điệu nghe có vẻ kỳ lạ, nhưng không thể nhầm lẫn được, đó chính là âm thanh phát ra từ "Số Một".

"Số Một?"

Lâm Hy không thể tin nổi, chằm chằm nhìn "Số Một".

Dưới ánh mắt sửng sốt của cậu, "Số Một" đã nhanh chóng học cách bắt chước từ ngượng ngùng đến thuần thục.

"Số Một nghe lời, Số Một nghe lời, Số Một ngoan, Số Một thông minh nghe lời."

Nó liên tục lặp lại những câu nói đó.

Có lẽ vì trước đây Lâm Hy thường nói với nó những từ này, nên giờ đây nó bắt đầu lặp đi lặp lại một cách vô thức trước mặt cậu.

"Ôi trời..."

Lâm Hy nhìn chằm chằm vào "Số Một".

Dù trước đây cậu đã biết rằng loài bướm sao là một loài côn trùng ngoài hành tinh có thể lặp lại lời nói của con người giống như vẹt, nhưng khi chính tai nghe thấy tiếng thì thầm giống hệt lời người phát ra từ bộ phận miệng đáng sợ của "Số Một", cảm giác chấn động ấy vẫn không thể diễn tả bằng lời.

"Số Một rất ngoan! Rất ngoan!"

Thấy Lâm Hy mãi không lên tiếng, "Số Một" rõ ràng đã hiểu lầm, giọng nói của nó càng trở nên gấp gáp hơn.

Khi vội vàng, giọng nói mô phỏng của con người lại vô tình chuyển thành tiếng rít rít đặc trưng của côn trùng.

Phải nói rằng, có lẽ vì có chút thiên vị, Lâm Hy nhìn "Số Một" như vậy, bỗng cảm thấy một sự thương cảm kỳ lạ.

"Số Một" đã học ngôn ngữ của con người vì cậu, chỉ để có thể ở lại trong căn phòng nhỏ tạm bợ này.

Ý nghĩ này nảy ra trong lòng Lâm Hy, cậu biết mình không nên — nhưng cậu thực sự cảm thấy một sự thỏa mãn vì điều đó.

"Ừ, cậu... cậu rất ngoan."

*Thay đổi xưng hô từ đây

Lâm Hy đã đứng im gần mười giây mới kịp phản ứng, mãi sau mới thốt ra được một câu đáp lại "Số Một" (dù thực tế điều này hoàn toàn không đúng).

Nghe thấy lời của cậu, cơ thể "Số Một" bắt đầu phát ra ánh sáng màu hồng.

Đúng nghĩa đen, ánh sáng màu hồng.

Lâm Hy há hốc mồm nhìn cơ thể vốn có màu trắng ngọc trai của "Số Một" dần dần chuyển sang màu hồng nhạt như thiếu nữ.

Thành thật mà nói, màu sắc này hoàn toàn không phù hợp với thân hình đáng sợ và kỳ dị của "Số Một", trông thậm chí còn có chút buồn cười.

"Phụt..."

Thực tế là, cậu đã bật cười.

Tiếng cười của Lâm Hy khiến con côn trùng ngoài hành tinh trước mặt vô cùng phấn khích, đầu cánh của "Số Một" khẽ rung rung, và cũng chính lúc này, cậu mới phát hiện ra trên cánh của "Số Một" đã dần mọc ra hai phần giống như đuôi.

Cậu đưa tay chạm nhẹ vào, "Số Một" lập tức co rúm lại như thể sợ bị cù, e thẹn thu cánh vào sau lưng.

"Rất ngoan — nghe lời —"

Nó hét lên.

Lâm Hy hơi giật mình rồi rút tay lại.

"Được rồi... cậu còn biết từ nào khác không?"

Lâm Hy không nhịn được mà hỏi.

Cậu thực sự không mong đợi "Số Một" sẽ trả lời, bởi theo ghi chép, dù loài bướm sao có thể mô phỏng ngôn ngữ của con người, nhưng đó cũng chỉ là sự bắt chước giống như vẹt mà thôi.

Nhưng "Số Một" lại một lần nữa khiến cậu bất ngờ.

"Lâm — Lâm Hy —"

Nó thân mật lẩm bẩm với Lâm Hy.

Lâm Hy lại một lần nữa sửng sốt.

Tiếng gọi "Lâm Hy" khiến lưng cậu bỗng dựng lên một cảm giác run rẩy như có luồng điện chạy qua.

Khi mô phỏng những từ khác, giọng nói của "Số Một" luôn có chút kỳ lạ và to, âm điệu cũng mơ hồ không rõ ràng.

Nhưng khi gọi tên Lâm Hy, giọng nói đó gần như giống hệt với con người, nếu không phải cậu đang nhìn thẳng vào "Số Một", có lẽ cậu đã nghĩ rằng đây là một trò đùa vô vị, có một người thực sự đang trốn ở đâu đó giả vờ là "Số Một" đang gọi cậu.

Hơn nữa, ẩn sâu trong đó, âm điệu dịu dàng ấy lại có đến bảy phần giống với người đàn ông trong ký ức của Lâm Hy.

Thấy Lâm Hy không phản ứng ngay, "Số Một" nhanh chóng bắt đầu khoe khoang khả năng phát âm của mình.

"Lâm Hy rất ngoan... Lâm Hy nghe lời..."

Rõ ràng, trong nhận thức của "Số Một", hai từ này mang ý nghĩa tốt đẹp và vui vẻ, nó liên kết chúng với tên của Lâm Hy, rồi thốt ra những lời khiến người ta không nhịn được cười.

Nó đã thành công thu hút sự chú ý của cậu bằng tiếng lẩm bẩm của mình.

"Ừ, có lẽ... cậu nói đúng?"

Lâm Hy cười khổ nhìn "Số Một".

Hành động của con côn trùng ngoài hành tinh này vừa khiến người ta kinh ngạc, vừa khiến người ta cảm động.

Nếu như, trong tình huống khẩn cấp, nó bắt đầu học cách nói chuyện của con người, mục đích duy nhất chỉ là để được qua đêm trong phòng của Lâm Hy, thì cuối cùng "Số Một" cũng đã đạt được mục đích của mình.

Đêm hôm đó, cậu cho phép "Số Một" ở lại trong buồng của mình.

"Số Một" tỏ ra vô cùng hài lòng. Nó cùng Lâm Hy chia sẻ chiếc giường nhỏ và không thoải mái chút nào.

Đối với kết quả mà nó đã đấu tranh để có được, "Số Một" cảm thấy rất vui.

Lâm Hy thì lại cảm thấy vô cùng không quen — cậu nghi ngờ rằng, nếu cảnh mình ngủ cùng "Số Một" được quay lại và mang về Trái Đất, có lẽ nó sẽ được cắt thành một bộ phim kinh dị thử nghiệm để phát hành.

Và mỗi khi cậu nghĩ rằng "Số Một" đã chìm vào giấc ngủ, cậu lại không thể kiềm chế được việc muốn quay đầu nhìn về phía con côn trùng đang nằm bên cạnh.

Các buồng sinh hoạt trên tàu vũ trụ đều rất nhỏ, giường của Lâm Hy đương nhiên cũng chật chội đến mức khó tin.

Khi cậu nằm chung với "Số Một" trên giường, "Số Một" phải đặt gần như toàn bộ cơ thể lên vai và cánh tay của Lâm Hy mới có thể nằm thoải mái.

Đôi cánh của nó trong lúc ngủ không co lại, mà hơi xòe ra.

Lâm Hy cẩn thận đưa tay chạm vào cánh của nó, cảm giác đó khiến cậu nhớ đến những chiếc túi da đà điểu đắt đỏ của bạn gái cũ. Bề mặt cánh mát lạnh và mịn màng, phủ đầy những nốt sần nhỏ li ti.

"..."

Đột nhiên, Lâm Hy cảm nhận được ánh mắt chằm chằm.

Cậu quay đầu lại, phát hiện "Số Một" đang nhìn chằm chằm vào mình.

Ở khoảng cách gần như vậy, việc đối mặt với đôi mắt kép của một con côn trùng không phải là trải nghiệm dễ chịu. Lâm Hy vội vàng rút tay lại.

"Lâm Hy."

"Số Một" gọi cậu một cách nhẹ nhàng, hơi thở ấm áp phả vào tai.

"Lâm Hy."

...

Đêm đó, Lâm Hy không tài nào chợp mắt được.

Sáng hôm sau, theo thỏa thuận giữa hai người, "Số Một" trở về bể kính lớn dành cho côn trùng trong nhà kính. Lâm Hy tìm cách thay thế biện pháp niêm phong ban đầu bằng một tấm lưới kim loại tạm thời.

Sau đó, Lâm Hy lén rời khỏi nhà kính, đảm bảo rằng "Số Một" không thể nhìn thấy hay nghe thấy cậu, rồi bấm vào thiết bị liên lạc, tìm đến Ouni.

Hình ảnh Ouni hiện lên trên màn hình liên lạc trông tiều tụy hơn lần cuối Lâm Hy gặp anh ta. Ouni trông giống như những nhân vật ma cà rồng trong các bộ phim cổ điển, làn da mỏng manh và tái nhợt, đến mức qua ống kính vẫn có thể nhìn thấy những mạch máu màu xanh nhạt như cành cây bên dưới.

Đôi mắt anh ta lõm sâu vào hốc mắt, khi nói chuyện, nhãn cầu run rẩy một cách bất thường – Lâm Hy nghi ngờ rằng đó là hậu quả của việc làm việc quá sức và căng thẳng thần kinh.

"Ồ, chào... tiến sĩ Lâm Hy..."

Ouni có vẻ cứng nhắc khi nhìn thấy Lâm Hy, có lẽ vì anh ta cũng đã nghe về vụ tấn công trước đó.

Sau một chút do dự, Ouni nói ngắn gọn: "...Tôi đã nghe về vụ việc. Rất vui khi thấy anh vẫn ổn, tiến sĩ."

Lâm Hy nhún vai: "Cảm ơn sự quan tâm của anh."

Cậu không muốn tiếp tục chủ đề khó chịu này, nên nhanh chóng đi thẳng vào vấn đề.

"Có một số chuyện muốn nói với anh, liên quan đến Bướm Sao."

Lâm Hy nhận thấy, khi nghe đến từ "Bướm Sao", mặt Ouni không kiểm soát được mà nhăn lại, biểu lộ sự ghê tởm.

"Bướm Sao? Có vấn đề gì về sức khỏe sao? Ừm... nhưng thực ra nó có vấn đề cũng là chuyện bình thường, bởi vì Bướm Sao gần như đã tuyệt chủng trên Sunu. Việc chúng ta có thể ấp nở được nó đã là một phép màu rồi. Chúng trông có vẻ mạnh mẽ nhưng sức sống lại rất yếu, nên luôn có những vấn đề lặt vặt. Tôi có rất ít tài liệu về Bướm Sao, nhưng nếu anh cần thông tin gì, hãy liệt kê ra, tôi sẽ tổng hợp và gửi đến thiết bị cá nhân của anh—"

Lâm Hy không nghi ngờ gì rằng chính vì căng thẳng nên hôm nay Ouni có vẻ lắm lời hơn bình thường.

"Không, không, lần này tôi cần không phải là tài liệu." Lâm Hy lắc đầu, ngắt lời anh ta rồi nói.

"Tôi cần anh đến nhà kính, anh phải tận mắt nhìn thấy nó. Những vấn đề chúng ta cần thảo luận tiếp theo liên quan đến việc nuôi dưỡng và môi trường sống của nó."

Ouni trông rất khổ sở, mắt đảo liên tục.

"Có vấn đề gì sao? Thực ra... tôi không giỏi ứng phó với côn trùng lắm..."

Anh ta lắp bắp nói.

(Điều này thì quá rõ rồi) – Lâm Hy nghĩ thầm.

"Vậy tôi sẽ đợi anh ở cửa văn phòng. Sau đó chúng ta cùng đến nhà kính, Bướm Sao đang ở đó. Một số vấn đề tôi nghĩ chỉ khi anh nhìn thấy nó chúng ta mới có thể tiếp tục thảo luận."

Lâm Hy giả vờ không nhận ra sự kháng cự của Ouni, cậu không cho anh ta thời gian để nghĩ ra lý do khác, trực tiếp kết thúc cuộc liên lạc.

Một giờ sau, Lâm Hy quả nhiên đã đợi được Ouni, người đang lề mề bước tới với vẻ mặt đầy khó xử.

Anh ta trông như muốn hủy hẹn, nhưng vì Lâm Hy đã đứng chờ ở cửa văn phòng, nên dù sao anh ta cũng không thể bỏ qua công việc của mình – cuối cùng, Ouni chỉ có thể nhăn nhó, chậm chạp đi theo cậu đến nhà kính.

Nhìn vẻ mặt của Ouni, Lâm Hy khó có thể che giấu sự nghi ngờ trong lòng, cậu thực sự không hiểu tại sao anh ta lại có phản ứng chống đối mạnh mẽ đến vậy.

Với chuyên môn của anh ta, điều này thực sự không nên xảy ra.

"Ồ, các loài khác trên Sunu đều không có vấn đề gì, tôi thực sự thích nghiên cứu chúng—" Trước câu hỏi vừa đùa vừa thật của Lâm Hy, Ouni buông vai, lẩm bẩm, "Nhưng Bướm Sao... ừm, anh biết đấy, tôi thực sự không thể làm gì được với thứ đó, nó quá đáng sợ."

Nghe lời Ouni, Lâm Hy cũng khẽ cười.

Được rồi, cậu cũng phần nào hiểu được, bởi vì không phải ai cũng có thể chấp nhận một con côn trùng ngoài hành tinh to lớn như Bướm Sao.

"Ồ, "Số Một" tính tình rất ôn hòa, tôi nghĩ điều này liên quan đến việc nó nhìn thấy con người đầu tiên sau khi nở. Nó chỉ to hơn một chút, nhưng một khi đã quen với ngoại hình của nó, anh sẽ thấy nó thực sự rất đáng yêu."

Lâm Hy nói.

"Đáng... đáng yêu?"

Ouni nhíu mày, ngạc nhiên nhìn Lâm Hy.

Anh ta lẩm bẩm lặp lại, như thể Lâm Hy vừa nói điều gì đó thực sự khó tin.

"Chuyện này không liên quan gì đến kích thước hay ngoại hình cả..."

Môi anh ta khẽ mấp máy, dường như muốn nói thêm điều gì đó, nhưng cuối cùng chỉ thốt ra một câu khô khan.

Trong lúc nói chuyện, Lâm Hy và Ouni đã đến nhà kính.

Lâm Hy ấn vân tay vào hệ thống kiểm soát cửa, cánh cửa nhà kính từ từ mở ra, bể kính lớn dành cho côn trùng nằm ở trung tâm nhà kính lộ ra ngay trước mắt.

“Số Một” đang thỏa mãn nằm phủ phục trên một chiếc lược dày, chậm rãi dùng chân sau chải chuốt đôi cánh đầy nếp nhăn của mình.

Sau một đêm ở trong phòng ngủ của Lâm Hy, con côn trùng ngoài hành tinh khổng lồ này tỏ ra vô cùng hài lòng và vui vẻ.

Nghe thấy tiếng động từ cửa, “Số Một” từ từ ngẩng đầu nhìn về phía đó.

Nó không còn là con côn trùng nhỏ bé nghe thấy bất kỳ tiếng động nào liền lập tức chui vào lá cây để che giấu bản thân nữa, nhưng khi nhìn thấy phía sau Lâm Hy còn có một người khác, nó khẽ rung rung đuôi, rồi chậm rãi đứng thẳng người lên.

“Đây là ‘Số Một’ hiện tại, kể từ khi nó nở, tốc độ phát triển của nó đã—”

Lâm Hy đang định giới thiệu với Ouni một số thông tin cơ bản về “Số Một” thì nghe thấy bên cạnh mình tiếng thở gấp của anh ta.

“Ouni?”

Lâm Hy quay đầu, nhìn thấy khuôn mặt tái mét của Ouni.

Người phụ trách văn phòng nghiên cứu khoa học trẻ tuổi nhất giờ đây trông chẳng còn chút phong thái nào, anh ta đứng đó, một tay nắm chặt cánh tay Lâm Hy, mắt đờ đẫn, môi tái nhợt.

“Nhân danh Chúa— nhân danh Chúa—”

Lâm Hy nghe thấy Ouni thốt ra một lời thì thào khàn khàn, rồi anh ta loạng choạng vài bước, lùi lại phía sau.

Ouni có vẻ như bị “Số Một” dọa đến mức không còn hồn vía, còn Lâm Hy thì bị bộ dạng của anh ta làm cho giật mình.

“Ouni? Chuyện gì vậy?”

“Xin lỗi, tiến sĩ Lâm Hy… tôi… tôi nghĩ mình cần… đến một nơi khác để nói chuyện về nó.”

Ouni trông như đã dùng hết sức tự chủ của cả đời mình để không bỏ chạy ngay lập tức, anh ta đau khổ nhìn khuôn mặt Lâm Hy, biểu cảm méo mó.

Mặc dù không hiểu chuyện gì, nhưng Lâm Hy vẫn nhanh chóng đỡ Ouni rời khỏi nhà kính. Chỉ đến khi cách xa nhà kính khá lâu, anh ta mới có vẻ hồi phục một chút.

Nhưng sắc mặt của Ouni vẫn trông rất tệ.

“Tôi thật sự khâm phục các anh…” Ouni run rẩy nói với Lâm Hy, “Tôi nghĩ mình có lẽ sẽ không bao giờ có thể thích nghi được với thứ này— Bướm sao trông quá kinh khủng, ôi trời ơi, những vết hoa văn đó— ọe—”

Lâm Hy đau đầu nhìn bộ dạng của Ouni, chàng trai trẻ này trông như sắp ngất xỉu.

Cậu thậm chí còn đề nghị Ouni đến phòng y tế kiểm tra, nhưng anh ta lại lắc đầu.

“Tôi không thích không khí ở đó lắm…”

Anh ta co rúm người lại rồi lẩm bẩm.

“Nơi đó khiến tôi cảm thấy rùng mình, đôi lúc bạn sẽ cảm thấy như có ai đó đang nhìn mình… nhưng khi quay đầu lại thì lại chẳng thấy gì.”

Lâm Hy nghe thấy những lời này của Ouni không khỏi giật mình, một số cảnh tượng khi tỉnh dậy trong phòng y tế trước đây thoáng hiện lên trong đầu cậu.

Nhưng ngay sau đó, Lâm Hy nghe thấy Ouni tiếp tục: “Hơn nữa, trong hầu hết các tiểu thuyết kinh dị không gian, người chết trong phòng y tế luôn là người chết thảm nhất, trong cuốn ‘Đỉa Sao Hỏa’, nhân vật chính Leomi đã bị con đỉa trong bụng mổ bụng ngay trong phòng y tế…”

Lâm Hy: “…”

Cậu đột nhiên cảm thấy sự căng thẳng trước đó của mình có vẻ hơi thừa.

Nhưng dù sao đi nữa, Lâm Hy cuối cùng vẫn tôn trọng cảm giác của Ouni, hai người họ đành quay lại văn phòng nhóm sinh vật học và cố gắng thảo luận về công thức ở đó.

Khi đi ngang qua phòng thí nghiệm sinh vật học, Lâm Hy liếc nhìn cảnh tượng hỗn loạn bên trong, phần nào hiểu được lý do khiến anh ta trở nên tiều tụy như vậy.

Trước đây khi cậu đến đây, nơi này chỉ là một chút bừa bộn, và vì thường xuyên có tiếng cảnh báo vang lên, không khí tràn ngập sự căng thẳng của mọi thứ sắp mất kiểm soát.

Nhưng bây giờ, nơi này trống trải hơn rất nhiều so với lần trước Lâm Hy đến, những chiếc l*иg kim loại và hộp nuôi đặc biệt trên tường đều trống rỗng, những con còn sống sót cũng trông không bình thường lắm.

Và Lâm Hy có thể chắc chắn rằng hệ thống thông gió ở đây đã gặp vấn đề, vừa bước vào cậu đã nhíu mày vì mùi ẩm mốc và hôi thối.

Một mùi thối rữa nhẹ lẫn trong mùi ẩm mốc, nếu không phải họ đang ở trong một con tàu vũ trụ, Lâm Hy hẳn đã nghĩ rằng có chuột hoặc chim chết trong những đường ống chằng chịt trên đầu.

Trên bàn thí nghiệm chất đầy các loại thuốc thử và hóa chất, mấy trợ lý trẻ tuổi mặt mày tái mét đang lóng ngóng mổ xẻ những con vật nhỏ.

“Sếp.”

Nghe thấy tiếng người bước vào phòng thí nghiệm, họ ngẩng đầu lên, yếu ớt chào Ouni và Lâm Hy.

“… lại có mấy con chim vảy rắn chết rồi.”

Một người trong số họ bình thản nói.

Như thể chuyện này đã trở nên quá bình thường.

“Ừ, được rồi.”

Ouni xoa xoa thái dương rồi trả lời, thái độ của anh ta cũng bình thản đến mức Lâm Hy không khỏi liếc nhìn.

Lâm Hy mơ hồ nhớ lại loài sinh vật đặc biệt từ hành tinh Sunu này rất hiếm và có giá trị nghiên cứu cực kỳ cao, trước khi mọi thứ trở nên hỗn loạn, tiến sĩ Ando đã chăm sóc chúng đến mức không từ thủ đoạn.

Nhưng bây giờ, cái chết của chúng dường như không hề ảnh hưởng đến những người trong phòng thí nghiệm.

“Vẫn chưa tìm ra nguyên nhân sao?”

Ouni hỏi.

“Vâng, giống như những con khác.”

Người trợ lý đó trả lời bằng giọng chán nản và mệt mỏi.

“Thật đáng tiếc…”

Anh ta kết thúc cuộc trò chuyện rồi dẫn Lâm Hy đến văn phòng của mình.

Nhận thấy ánh mắt kỳ lạ của cậu, Ouni mím môi, khẽ giải thích: “… như cậu thấy đấy, lũ nhóc đó giờ đều chết cả rồi. Tôi không biết có phải do sự cố mắc cạn hay không, nhưng môi trường trên tàu bây giờ thực sự không phù hợp cho sự sống của sinh vật Sunu. Đôi lúc chúng vẫn ổn vào ngày hôm trước, nhưng đến ngày hôm sau… chúng lại chết, căn bệnh Sunu chết tiệt đó khiến nội tạng và cơ bắp của lũ nhóc biến thành một đống nhão nhoét.”

Nghe câu nói cuối cùng của anh ta, Lâm Hy cảm thấy hơi buồn nôn. Nhìn thấy biểu cảm của cậu, Ouni nhe răng cười.

Bệnh Sunu thực chất là tên gọi chung cho một số bệnh cụ thể - loại bệnh này chỉ xuất hiện trên người hoặc động vật của hành tinh Sunu. Sau khi phát bệnh, các mô bên trong cơ thể chúng sẽ hóa lỏng thành chất nhầy. Nhiều người Sunu đã thoát khỏi sự điên loạn, thoát khỏi sự gϊếŧ chóc của hàng xóm và bạn bè, nhưng cuối cùng thường chết vì căn bệnh kỳ lạ này.

Điều tồi tệ hơn là cho đến nay, người Trái Đất vẫn không hiểu nguyên lý phát bệnh của bệnh Sunu.

"Đôi lúc tôi thật sự ghen tị với Tiến sĩ Ando..." Ouni nói với Lâm Hy, "Anh ấy đã phát điên trước khi mọi thứ trở nên điên loạn như vậy, rồi để lại tất cả những thứ kinh khủng này cho tôi. Chà, khoảng thời gian này tôi cảm thấy mình cũng sắp phát điên rồi. Cậu biết không, vài ngày trước tôi thậm chí còn bị ảo giác, tôi nhìn thấy mấy con chim vảy rắn mọc ra chân nhện rồi nhanh chóng chạy ra khỏi lỗ thông hơi..."

Sau đó, Ouni lại tiếp tục kể cho Lâm Hy nghe về những ảo giác mà anh ta từng có. Cuối cùng, cậu không thể không ngắt lời và khuyên anh ta nên đọc ít tiểu thuyết kinh dị lại.

Họ tìm một góc trong văn phòng của Ouni để ổn định chỗ ngồi.

Ouni quấn trong tấm chăn cũ, trên tay cầm một viên thuốc giảm căng thẳng nhai từng chút một. Anh ta cuối cùng cũng không tiếp tục nói nhảm nữa.

Lâm Hy thở dài.

"Tôi rất xin lỗi," cậu nói với Ouni, "Tôi hoàn toàn không ngờ rằng cậu lại có phản ứng lớn như vậy với Bướm sao. Lúc đó tôi chỉ nghĩ... có lẽ cậu có thể giúp tôi đánh giá môi trường sống của "Số 1", sau đó chúng ta cùng thảo luận về phương án nuôi dưỡng tiếp theo."

"Phương án nuôi dưỡng tiếp theo?"

Sắc mặt của Ouni càng khó coi hơn.

Anh ta trừng mắt nhìn Lâm Hy: "Ý cậu là cậu định tiếp tục nuôi nó sao?"

"Đương nhiên." Cậu nói. "... Nó đã được nở ra rồi. Nếu chúng ta không tiếp tục nuôi dưỡng nó, chúng ta còn có thể làm gì khác? Không thể đông lạnh nó được, mẫu vật sống của "bướm sao" quá ít, chúng ta thiếu thông số để thiết lập chế độ đông lạnh..."

"Có lẽ chúng ta nên thử xem sao?"

Điều khiến Lâm Hy bất ngờ là Ouni lại nói như vậy.

"Thật lòng mà nói, tôi nghĩ để nó vào trạng thái ngủ đông mới là lựa chọn tốt nhất. Cậu cũng thấy tình hình bên tôi rồi đấy... Được rồi, tôi biết, côn trùng thì miễn nhiễm với bệnh Sunu, nhưng ai biết được chuyện gì sẽ xảy ra sau này? Nếu tình hình tiếp tục xấu đi, có lẽ chúng ta còn không thể chuẩn bị đủ thức ăn cho chúng nữa."

Sắc mặt Lâm Hy biến đổi: "Nếu thiếu thông số chính xác mà đông lạnh bừa bãi, tỷ lệ tử vong sẽ—"

Ouni lặng lẽ cắn viên thuốc giảm căng thẳng, dùng giọng điệu bất cần nói: "Vậy thì sao? Dù sao cậu cũng còn mấy quả trứng bướm sao chưa nở mà. Nếu "Số 1" của cậu thật sự gặp vấn đề, cậu còn có lựa chọn thứ hai và thứ ba..." Nói đến đây, Ouni đột nhiên dừng lại, rồi đột nhiên nở một nụ cười kỳ quặc với Lâm Hy, "Hơn nữa, dù sao chúng ta cũng sắp chết rồi, sống hay chết của mấy con côn trùng ngoài hành tinh này cũng chẳng có gì quan trọng, đúng không?"

Lâm Hy kinh ngạc nhìn anh ta, cậu vốn cho rằng đối phương cũng giống mình, ít nhiều vẫn giữ được lý trí. Nhưng ngay khoảnh khắc này, cậu chợt phát hiện ra, dưới lớp vỏ ngoài lắm lời ồn ào của Ouni, ẩn chứa một sự tuyệt vọng sâu sắc.

"Chuyện thực ra cũng không đến mức—"

Lâm Hy khô khan mở miệng, cậu cố gắng nặn ra vài lời an ủi, nhưng những lời đó nhanh chóng bị ngắt bởi tiếng báo động chói tai.

【Tất cả thành viên chú ý, tàu Helios sẽ chuyển sang trạng thái khẩn cấp sau thông báo này. Những thành viên không thuộc vị trí quan trọng cấp A hãy lập tức dừng mọi nhiệm vụ hiện tại, di chuyển đến khoang gần nhất và khóa cửa cho đến khi báo động được giải tỏa——】

Cùng với giọng nói điện tử đơn điệu của nữ, hệ thống chiếu sáng của con tàu chuyển từ ánh sáng trắng sáng thành màu đỏ máu mang theo sự bất tường.

"Chuyện gì vậy?"

Lâm Hy ngạc nhiên đứng dậy, cậu nghi hoặc nhìn vào ký hiệu nhấp nháy không ngừng trên thiết bị đầu cuối cá nhân, trong lòng vô cùng bối rối.

Cho đến khi thông tin mà Bryce bất hợp pháp gửi đến thiết bị đầu cuối cá nhân của cậu được mở ra, cậu cuối cùng cũng nhận ra sự khủng khϊếp của sự việc.

Sam - kẻ có khuynh hướng bạo lực nghiêm trọng (hoặc nói cách khác, đã phát điên) - đã tỉnh lại.

Sam đã gϊếŧ người... và tên sát nhân điên loạn này hiện đang lang thang trong khoang tàu.

Vài mươi phút trước——

Trong phòng y tế.

Sam mở đôi mắt đυ.c ngầu trong máy điều trị.

"Khục khục——"

Hắn phát ra tiếng nói thấp khàn khàn, rồi nhìn xung quanh, sau đó bắt đầu giãy giụa một cách hỗn loạn.

Máy điều trị cảm nhận được sự giãy giụa của bệnh nhân, lập tức tự động mở ra, người đàn ông kia cũng theo đó lăn ra khỏi máy.

Hắn duy trì tư thế đó thở hổn hển một lúc lâu rồi mới từ từ đứng dậy.

Hắn cảm thấy đầu mình rất đau, trước mắt mờ mịt, cổ họng khô khát như có lửa đốt.

Tất cả những khó chịu này đều đến từ khối u nhỏ trong đầu hắn, chỉ là lúc này Sam không biết điều đó, cũng không có tâm trí để quan tâm đến nó.

Đầu óc hắn vẫn đang trong trạng thái cực kỳ hỗn loạn, thứ duy nhất rõ ràng chính là cơn khát khiến tủy xương hắn cũng phải sôi sục.

【Mùi hương.】

Sam chống tay vào máy điều trị, đứng nguyên tại chỗ, thân thể không ngừng lắc lư do cơ bắp co giật.

Thời điểm hắn tỉnh lại có thể nói là rất không đúng lúc, hoặc cũng có thể nói là rất đúng lúc—— Bryce hiện không có mặt trong phòng y tế, người trực là một kỹ thuật viên y tế trẻ tuổi.

Nghe thấy tiếng động từ máy điều trị, cậu ta vội vàng lau sạch nước dãi chảy ra do ngủ gật, mắt nhắm mắt mở chạy về phía Sam.

Đây là một sai lầm rất lớn, nếu cậu ta có thể tỉnh táo hơn một chút, hoặc có thêm một chút kinh nghiệm, cậu ta nhất định sẽ phát hiện ra sự khác thường của Sam.

Đáng tiếc là cậu ta không để ý đến đôi mắt đỏ ngầu vì sung huyết của Sam, cũng không nhìn thấy những mạch máu xanh nổi lên như giun dưới da hắn.

Không nghe rõ những lời lẩm bẩm mơ hồ từ miệng Sam.

"Thơm... thơm quá..."

Sam lẩm bẩm.

"Trời ơi, Sam, anh tỉnh rồi—"

Viên kỹ thuật y tế đã chạy đến bên cạnh Sam, cậu ta rất ngạc nhiên vì trước đó, máy bơm thuốc liên tục tiêm một lượng lớn thuốc an thần nồng độ cao vào cơ thể tên lính đánh thuê hung bạo này.

Sam đáng lẽ không nên tỉnh lại.

Nhưng giờ đây, hắn đang đứng đó, khuôn mặt méo mó, nước dãi chảy dài.

Giọng nói của viên kỹ thuật y tế đột nhiên dừng lại, thay vào đó là một tiếng hét đầy kinh hãi.

Sam đã túm lấy cậu ta, sau đó cúi xuống cắn vào cổ của người thanh niên trẻ.

Máu ngay lập tức tràn vào cổ họng Sam, khiến cổ họng khô khát của hắn được dịu đi phần nào, chỉ có điều...

"Không... không phải... không phải mùi hương đó..."

Sam ném xác chết đã ngừng cử động xuống đất.

Hắn lau đi dòng máu không ngừng chảy trên cằm, sau đó lẩm bẩm một cách vô thức.

Trước khi rơi vào hôn mê, mùi hương ngào ngạt trong khoang mũi đã chiếm lấy toàn bộ ý thức của hắn.

"Lâm... tiến sĩ Lâm Hy..."

Cuối cùng hắn cũng nhớ lại một số đoạn ký ức, một nụ cười đẫm máu và tham lam xuất hiện trên khóe miệng, hắn nhấc xác của viên kỹ thuật y tế lên và đi đến cửa, dùng dấu vân tay còn ấm áp của người đáng thương đó để mở cánh cửa kim loại, sau đó, hắn chậm rãi bước ra khỏi phòng y tế.

Trong hành lang vẫn còn lưu lại chút mùi hương đó.

Sam không biết rằng người bình thường không thể ngửi thấy mùi hương mà hắn đang ngửi, nhưng điều đó không ảnh hưởng đến việc hắn đi theo sợi dây mùi hương đó để tiến về phía Lâm Hy.

Trong lúc đó, hắn cũng gặp một vài thành viên thủy thủ đoàn khác, có vẻ như hắn đã gϊếŧ họ... có lẽ vậy, Sam cũng không nhớ rõ nữa.

Hắn chỉ biết rằng mình cần phải quay trở lại với mùi hương đó, hắn cần phải tìm đến người đàn ông tên là Lâm Hy...

Kể từ khi lá chắn giao ước của tàu Helios được kích hoạt, nhiên liệu bắt đầu trở nên cạn kiệt.

Để tiết kiệm năng lượng, ở nhiều khu vực không cần sử dụng hàng ngày, tất cả các thiết bị chiếu sáng và thông tin liên lạc đều đã bị cắt.

Sam mơ màng đi theo bản năng cơ bản nhất, bước đi, bước đi—

Khi hắn cảm thấy có gì đó không ổn, một vài xúc tu dài thò ra từ bóng tối.

Sam đờ đẫn dừng lại.

Hắn nhìn chằm chằm vào bóng tối trước mắt, không, không đúng, đó không phải là bóng tối.

Hắn nhìn thấy rất nhiều đốm tròn, đang lúc nhúc trong bóng tối.

Một luồng lạnh lẽo từ từ lan dọc theo xương sống của hắn.

Cảm xúc đó được gọi là sợ hãi, và nỗi sợ hãi tột độ đôi khi thậm chí có thể đánh thức ý thức của một người.

Ít nhất là với Sam... hắn nhìn chằm chằm vào những đốm sáng đó, dần dần tỉnh táo hơn một chút.

Nhưng đôi khi, duy trì trạng thái mơ màng lại hạnh phúc hơn là tỉnh táo.

"Tôi rất ngoan... tôi rất... nghe lời... Lâm Hy... Lâm Hy là... của tôi..."

Sam nghe thấy một giọng nói, phát ra từ những đốm sáng đó.

Giọng nói đó nghe rõ ràng là lời thì thầm của con người, nhưng không hiểu sao lại khiến Sam sợ hãi đến mức muốn chết.

"Không..."

Hắn lẩm bẩm.

——Đó là câu nói cuối cùng của hắn trên thế giới này.

……

Tác giả có lời muốn nói:

Tiểu kịch vô nghĩa——

Ouni: Cậu đã gọi người yêu của cậu là "số một" rồi, nếu hắn chết thì đương nhiên sẽ có số hai số ba mà...

Số một (đột nhiên cảnh giác)——

Ouni, chết vì nhiều chuyện.