"Tại sao, tại sao lại là hắn mà không phải ta! Rõ ràng ta mạnh hơn hắn!"
Người cùng ở với Liêu Hoa đột nhiên lao ra khỏi căn nhà gỗ, điên cuồng chạy đến muốn bước lên bậc thang ánh sáng.
Nhưng trong chớp mắt, bậc thang liền vỡ vụn ngay dưới chân hắn, hất ngã hắn xuống đất.
Tô Cửu nhướng mày.
Nàng có hai vị tiền nhiệm (bạn trai cũ) đều đang ở tầng cao, một người ở tầng ba mươi lăm, người kia ở tầng bảy mươi hai, đều cao hơn tầng mười sáu này.
Vậy nên ngày thường nàng hoàn toàn không thể lên tầng cao để đòi nợ, chỉ có thể chờ đến khi nàng thăng cấp?
Trong lúc nàng trầm tư, các bậc thang hướng lên trên đều biến mất.
Trên không trung, một bức tranh toàn cảnh hiện lên, phô bày toàn bộ cấu trúc của Linh Tằm Các. Từ dưới nhìn lên, nơi họ đang ở — vùng đồng ruộng mênh mông — lại chính là tầng đáy của một tòa tháp trăm tầng!
Mỗi tầng của tòa tháp đều được ghi rõ điều kiện để tiến vào.
Tầng mười: Luyện Nguyên trồng dâu, mỗi ngày sản xuất một ngàn linh thạch!
Tầng hai mươi: ...Mỗi ngày sản xuất hai ngàn linh thạch!
Tầng ba mươi: Trúc Nguyên nuôi tằm, mỗi ngày sản xuất năm vạn linh thạch!
...
Tầng một trăm: Kết xuất Nguyên Đan, mỗi ngày sản xuất mười vạn linh thạch!
Linh Tằm Các này, hóa ra là dựa vào năng lực kiếm tiền để leo lên tầng sao?
Tô Cửu hít sâu một hơi.
Tô Tinh Thần và Tô Chi Chi ngẩng đầu lên, trên mặt cũng hiện rõ nét khao khát.
Chỉ trong chớp mắt, hình ảnh toàn cảnh Linh Tằm Các trên bầu trời hóa thành những điểm sáng rồi dần dần biến mất.
Chợt một tiếng "phịch" vang lên, hàng trăm người gầy yếu, cùng với hành lý của họ, bị ném xuống các bờ ruộng xung quanh nhà gỗ!
Giọng nói uy nghi lại vang lên, "Tháng này, ba trăm người trồng dâu cuối bảng của Tang Đường, bị loại."
“Không được!”
“Cho ta thêm một cơ hội nữa!”
“Ta sắp đột phá đến Luyện Nguyên tam giai rồi! Thật đấy! Ta sẽ không ăn, không uống, không ngủ đêm nay, nuôi dâu cho tằm ăn!”
Trước mặt ba trăm người, cánh cổng đá với bia khắc chữ "Linh Tằm Các" nhanh chóng hiện ra.
Ngoài cổng, là một vùng hoang dã không có trận pháp bảo vệ, nơi yêu thú bay thấp trên không.
Họ kêu khóc, gào thét, bám lấy mặt đất không chịu rời đi, nhưng lập tức bị một bàn tay khổng lồ từ trên trời hạ xuống nắm lấy, rồi ném ra ngoài!
Hầu như ngay lập tức, một con mãnh điểu lao tới, ngoạm lấy một người trong số đó, nghiền nát đôi chân y.
"Á á á á! Cứu ta với! Không——"
Tô Cửu khẽ giật khóe mắt.
Một giọng nói uy nghi vang vọng giữa không trung:
“Tầng một các ngươi, tiếp tục nỗ lực.”
Sau đó, bầu trời nhanh chóng trở lại yên bình.
Những người đứng chen chúc bên cửa các căn nhà gỗ, quan sát cảnh tượng, đều lộ vẻ sợ hãi và căng thẳng. Họ vội vã quay trở lại phòng với nét mặt lo âu.
Tô Cửu cũng cảm thấy cổ họng khô khốc, nàng quay đầu lại, liền thấy trên trán hai đứa trẻ trong phòng, những con số đã thay đổi.
Số trên trán cô bé Tô Chi Chi, vốn có màu hồng đào, là 4959, giờ đã chuyển sang sắc đỏ tươi!
Tô Tinh Thần cũng nhìn thấy, khuôn mặt nhỏ lạnh lùng của cậu thoáng hiện vẻ hoảng hốt, nhưng rất nhanh liền kiên định bước tới, nắm chặt tay tiểu muội muội:
“Tháng này đan dược tăng nguyên của ca ca đều sẽ để muội ăn, toàn lực giúp muội tu luyện.”
Tô Cửu nhướng mày.
Số trên mặt là thứ tự sắp xếp, còn màu sắc tượng trưng cho mức độ nguy hiểm bị loại bỏ?
Càng đỏ, càng gần với nguy cơ bị loại?
Sau khi ba trăm người bị loại vừa rồi, Tô Chi Chi trở thành người mới nhất nằm trong danh sách "sắp bị đào thải". Vì vậy, con số trên trán nàng liền chuyển sang màu đỏ tươi để cảnh báo mức độ nguy hiểm cao nhất?
Tô Cửu không khỏi đưa tay sờ mặt mình.
Chẳng lẽ trên mặt nàng cũng có một con số?
“Muội muội đừng sợ, tháng sau cho dù bị loại, cũng sẽ loại tỷ ấy trước.” Tô Tinh Thần cười lạnh, liếc mắt về phía Tô Cửu.
Tô Cửu vừa quay đầu lại, liền nhìn thấy bóng mình phản chiếu trong đôi mắt đen láy của cậu.