Ngu thị tự nhiên hiểu rõ tâm tư trưởng tỷ mình, thấy trưởng tỷ toát ra vẻ khổ sở, đáy lòng không khỏi dâng lên một tia chế giễu.
Rốt cuộc, vị trưởng tỷ này từ khi sinh ra liền đè ép bà ta, vẻ vang mấy chục năm, nay đột nhiên thất thế, bà ta sao có thể không cảm thấy hả giận?
Chỉ là, bà ta biết rõ Hiển Quốc Công phủ vẫn cần dựa vào trưởng tỷ này, mà chính bà ta, cũng phải tiếp tục lấy lòng tỷ ấy, mới có thể hưởng chút vinh quang từ đó.
Ngu thị ngước mắt nhìn Quý Phi, giọng điệu không cao không thấp, vừa đủ để nương nương nghe thấy: “Thần thϊếp biết nương nương khó xử. Trước đây khi còn ở Thiệu Hưng, thần thϊếp có nghe nói Nhị Hoàng Tử xảy ra chuyện, cũng khóc thương mấy ngày, vì Nhị Hoàng Tử mà đau xót.”
“Nay Nhị Hoàng Tử sớm rời xa nhân thế, thực sự đáng tiếc. Điều đáng tiếc hơn cả là Nhị Hoàng Tử chưa từng nghênh phi, dưới gối lại chẳng có lấy một hài tử, chẳng phải nơi cửu tuyền cũng cô quạnh hay sao?”
Ngu thị hơi ngập ngừng, cẩn trọng thăm dò: “Nương nương đã từng nghĩ đến việc chọn một nữ nhân thanh bạch gả cho linh vị Nhị Hoàng Tử, để Nhị Hoàng Tử nơi chín suối được an yên chưa?”
Lời vừa dứt, Ngu Quý Phi lập tức sững sờ, đôi mày hơi nhíu lại, ánh mắt đặt lên người Ngu thị liền mang theo vài phần thăm dò.
Chỉ nghe Ngu Quý Phi trầm giọng hỏi: “Muội muội có biết mình đang nói gì không?”
Ngu thị sắc mặt thoáng trắng bệch, vội vàng đứng dậy quỳ xuống đất, gấp rút giải thích: “Thỉnh nương nương thứ tội! Thần thϊếp một lòng một dạ đều vì Nhị Hoàng Tử suy nghĩ. Thần thϊếp cũng đã hỏi thăm qua, chuyện này cũng không phải chưa từng có, chỉ cần đối phương đồng ý, đây cũng là một mối nhân duyên tốt.”
Thấy Quý Phi vẫn chưa mở miệng, Ngu thị lại tiếp lời: “Hơn nữa, nếu nương nương có thể thay Nhị Hoàng Tử lo liệu chuyện này, được Hoàng Thượng cho phép, chẳng phải lục cung đều nhìn ra được Hoàng Thượng thương tiếc, để ý đến nương nương sao?”
Nói xong, bà ta liền im lặng không lên tiếng nữa.
Không gian trong điện lặng như tờ.
Hồi lâu sau, thẳng đến khi đầu gối đã quỳ đến phát đau, Ngu thị mới nghe thấy Ngu Quý Phi hỏi: “Muội muội đã đề cập đến chuyện này, vậy trong lòng đã có người chọn sẵn rồi?”
Ngu thị chờ chính câu nói này, lập tức đáp: “Nương nương, vừa rồi người cũng đã gặp qua Yểu nha đầu, chẳng hay nương nương cảm thấy nàng có thích hợp không?”
Vừa dứt lời, không khí trong điện bỗng chốc thay đổi.
Không ai nghĩ đến, Ngu thị lại đưa ra cái tên Cố Yểu.
Ngu Quý Phi nhìn Ngu thị đang quỳ dưới đất, giọng điệu mang theo vài phần châm chọc: “Muội muội làm kế mẫu, quả nhiên bỏ được.”
“Chẳng lẽ ngươi dẫn Cố đại cô nương tới kinh thành, chính là vì việc này?”
Ánh mắt Ngu Quý Phi trầm xuống.