"Nghe nói, Cố đại cô nương dung nhan khuynh quốc khuynh thành, một khi xuất hiện liền khiến nhị cô nương trở nên mờ nhạt như cỏ cây bên đường. Ngay cả trong kinh thành, bao nhiêu tiểu thư danh môn cũng khó có ai sánh kịp."
"Nô tài cả gan nói thêm, dung mạo tuy diễm lệ, nhưng càng hiếm có hơn chính là cốt cách khí độ cùng sự can đảm của nàng. Đổi lại là những nữ nhân khác, sau khi bị kế mẫu làm nhục, lại có cả Vĩnh Khang Hầu phu nhân ở đó, e rằng đã sớm không còn mặt mũi gặp người, hoặc trốn trong phòng âm thầm rơi lệ. Thế nhưng nàng lại có thể thản nhiên xuất hiện trước mặt bao người, không biết trong lòng Vĩnh Khang Hầu phu nhân lúc ấy có tư vị gì."
Thừa Hữu Đế đáy mắt dâng lên một tia hứng thú, chậm rãi nói: "Phải không? Nghe ngươi kể, vị nữ nhân này thực sự thú vị."
Bên này, Cố Cẩm vừa tiến vào nhà liền không nhịn được oán giận nói: “Mẫu thân chẳng phải đã nói Cố Yểu đã đáp ứng rồi, hôm nay sẽ không lộ diện hay sao? Đây là có chuyện gì?”
Nghĩ đến trong yến hội, chỉ một khuôn mặt của Cố Yểu cũng đủ khiến nàng lu mờ, đoạt hết phong quang vốn thuộc về mình, trong lòng Cố Cẩm liền giận sôi máu, hận không thể lập tức chạy tới Tử Trúc viện, duỗi tay cào nát gương mặt hồ mị kia của Cố Yểu.
Thấy nữ nhi tức giận đến mức dậm chân, Ngu thị liền lên tiếng trấn an: “Được rồi, con cũng nên bình tĩnh một chút. Có lẽ nàng ta cảm thấy mình dù gì cũng là khách, vì lễ nghĩa nên mới miễn cưỡng đến đây.”
“Con còn chưa hiểu rõ đại tỷ của mình sao? Nàng ta sao có thể không nhân cơ hội này mà giở trò? Dẫu có đoạt đi phong quang của con thì đã sao? Vĩnh Khang hầu phu nhân vốn xem thường nàng, chẳng lẽ bên lão phu nhân hay phu nhân lại có thể để mắt tới nàng?”
Nghe mẫu thân nói, Cố Cẩm trong lòng mới nguôi ngoai được đôi chút, nhưng rốt cuộc vẫn nhịn không được mà lên tiếng: “Nữ nhi chính là không quen nhìn gương mặt kia của nàng! Nàng vừa xuất hiện, nữ nhi liền trở thành phông nền. Mẫu thân thật là, lúc trước không nên đưa nàng vào kinh. Giữ nàng lại Thiệu Hưng chẳng phải tốt hơn sao? Như vậy cũng tránh để nàng cùng nữ nhi tranh đoạt nổi bật.”
“Nay nàng tiến kinh, mẫu thân còn đích thân đưa nàng đến Vĩnh Khang Hầu phủ. Mẫu thân chẳng lẽ không biết trong phủ nghị luận thế nào? Bọn họ đều nói mẫu thân không nghĩ cho thể diện của phủ Quốc Công. Nữ nhi nghe xong thật tức chết đi được!”
Ngu thị liếc nàng một cái, tức giận đưa tay điểm nhẹ lên trán nàng, trách mắng: “Ngươi a, bao giờ mới có thể thông tuệ hơn chút đây? Mẫu thân là kế mẫu của nàng, nếu không tự mình đưa đi, thế nhân sẽ nhìn ta thế nào? Mẫu thân vốn biết Hầu phu nhân sẽ không chấp thuận hôn sự này, đưa nàng đến đó bất quá chỉ là vì giữ gìn danh tiếng mà thôi.”