Mới ra ngoài một vòng, họ mới nhận ra mấy siêu thị xung quanh gần như bị cướp sạch. Những thứ còn sót lại thì hoặc là đã hư hỏng, hoặc là bị phá hoại không thể ăn được nữa.
Tất nhiên, nếu không có siêu thị này, để sống sót họ vẫn sẽ phải cắn răng ăn mấy thứ đó. Nhưng có một lựa chọn tốt hơn, ai mà không muốn sống dễ chịu một chút chứ?
"Cái này thì..."
Nhan Duyệt khẽ thở dài, tỏ vẻ khó xử.
Nhìn thấy biểu cảm ấy, cả nhóm lập tức căng thẳng.
Rời khỏi siêu thị này, chưa chắc họ không sống nổi, nhưng nếu có thể chọn một con đường an toàn hơn, ai lại muốn mạo hiểm?
"Nếu cô chủ nhỏ có khó khăn gì, cứ nói với bọn tôi, chỉ cần giúp được, nhất định chúng tôi không từ chối."
"Đúng rồi, có gì cứ nói, mọi người cùng nhau nghĩ cách."
Những người xung quanh cũng đồng loạt gật đầu, ánh mắt đầy mong đợi nhìn Nhan Duyệt.
Nhan Duyệt cũng không để họ chờ lâu.
Hoàn thành nhiệm vụ thu hút mười khách hàng trong vòng ba ngày, nói dễ thì dễ, mà khó thì cũng khó.
Dù là tận thế, nhưng trong một thành phố lớn như thế này, chẳng lẽ lại không tìm nổi mười người sống sót sao?
“Tôi Muốn thu hút thêm khách hàng?”
Mấy người nhìn Nhan Duyệt, rõ ràng có chút không cam lòng.
Bọn họ vốn đã lo siêu thị không đủ đồ ăn để chia, làm gì còn lý do kéo thêm người đến đây? Nhưng nếu những gì cô nói đều là sự thật...
"Được!"
"Cô chủ nhỏ cứ ở đây trông tiệm, bọn tôi ra ngoài xem thử. Nếu gặp ai còn sống, sẽ bảo họ đến đây."
Nhan Duyệt gật đầu, nở nụ cười hài lòng.
Thế nhưng cô chờ mãi, chờ đến khi trời tối mịt cũng không thấy bóng dáng ai xuất hiện.
Sang ngày thứ hai, siêu thị nhỏ của cô vẫn chỉ tiếp đón bốn người hôm trước, còn Tư Mặc thì hoàn toàn bặt vô âm tín.
Nhan Duyệt có chút rầu rĩ. Hôm nay là ngày cuối cùng rồi!
Ban đầu, cô nghĩ đây chỉ là một trò chơi kinh doanh đơn giản, lại có cả công nghệ hiện đại hỗ trợ, nhập hàng dễ dàng, không cần thuê nhân viên, kiểu gì cũng không thể lỗ. Thế mà ai ngờ, ngay cả bài kiểm tra thực tập cô cũng không qua nổi.
Khi bốn người kia mang theo đống bạc nặng trịch đến siêu thị đổi hàng, cảnh tượng họ nhìn thấy chính là Nhan Duyệt ngồi xổm trước cửa, thẫn thờ như mất hồn.
Cửa tiệm bị cô chắn ngay lối đi, muốn giả vờ không thấy cũng khó.
"Cô chủ nhỏ vẫn đang lo lắng vì không có khách mới à?"
Bốn người đặt đống kim loại quý xuống, đưa tay lau mồ hôi. Nghĩ đến việc những thứ này sắp đổi thành một đống điểm mua sắm, cả bọn lại cảm thấy tràn trề sức lực.
Nhưng đây cũng là số bạc cuối cùng mà họ có thể tìm thấy trong con phố này. Nếu muốn đổi thêm điểm, sau này họ chỉ còn cách săn thây ma hoặc đi sang khu vực khác tìm kiếm.
"Haizz..."
Nhan Duyệt thở dài. Cô không biết nếu không qua bài kiểm tra thực tập này, liệu mình có bị đưa thẳng về thế giới cũ hay không.
...
Vòng ngoài của Vinh Thành
Một nhóm đội viên đang chiến đấu ác liệt với bọn thây ma.
Hầu hết bọn họ đều đã kiệt sức, trên người ai cũng có không ít vết thương. Nhưng dù thế nào, họ vẫn nghiến răng kiên trì.
Thế nhưng, bốn phía xung quanh họ là vô số thây ma không thấy điểm dừng.
"Đội trưởng! Nếu cứ tiếp tục thế này, cả đội sẽ chết hết! Chúng ta đã bị cào trúng, cơ hội sống sót rất mong manh. Hãy để bọn tôi cầm chân bọn nó, anh dẫn những người còn lại rút ra ngoài!"
"Phải đó! Chúng ta đã đến tận đây, không thể để sự hi sinh của những anh em khác trở thành vô nghĩa. Phần còn lại của nhiệm vụ giao lại cho các anh!"
Người đàn ông được gọi là đội trưởng có vẻ mặt nghiêm nghị, ánh mắt sắc bén.
"Nhiệm vụ phải hoàn thành, nhưng tôi cũng không để bất cứ anh em nào bị bỏ lại!"
"Đội trưởng!"
Những người đã mất hy vọng sống sót lập tức sốt ruột. Nếu tiếp tục dây dưa, cả đội đều sẽ bỏ mạng ở đây.
Đúng lúc đó, có người nhận ra số lượng thây ma xung quanh dường như giảm đi một chút.
Không xa phía trước, một người đàn ông toàn thân vận đồ đen, đôi mắt sắc lạnh, tay vung dao chém gϊếŧ.
Dòng điện bao quanh cơ thể anh ta, tia chớp lóe lên, phát ra âm thanh tách tách ghê rợn. Không có con thây ma nào dám lại gần.
Chỉ trong chớp mắt, anh ta đã dọn sạch một khu vực nhỏ.
"Đội trưởng, phía trước có gì đó không ổn!"
Một đội viên phát hiện điều bất thường.