Kiều Tuyết Cầm giận dữ đập bàn: “Con gái tôi, Y Uyển, không đồng ý, sao có thể ép buộc nó chứ! Hơn nữa, vốn dĩ đây là chuyện hôn nhân của hai người, giờ tôi chỉ giúp hai người toại nguyện mà thôi.”
Bà ta đã điều tra, nhà họ Tần sắp phá sản.
Con gái ruột của bà tuyệt đối không thể gả vào một gia đình sắp phá sản được.
Tần Chính Nam nhìn vẻ mặt kiêu ngạo hống hách của Kiều Tuyết Cầm, khóe môi không khỏi nhếch lên đầy chế giễu.
Chắc chắn bà ta cho rằng nhà họ Tần sẽ sa sút nên bây giờ cũng chẳng buồn che giấu bộ mặt thật nữa.
Cẩm Triêu Triêu nhìn khung cảnh náo nhiệt trong đại sảnh, mỉm cười bước lên: “Xem ra tôi đến không đúng lúc rồi, làm phiền mọi người quá!”
Ánh mắt Kiều Tuyết Cầm rơi vào người Cẩm Triêu Triêu, biểu cảm trên mặt càng thêm khinh thường.
Nhà họ Tần vì để tránh phá sản mà còn tin vào những điều mê tín phong kiến, đổi nhà, sửa phong thủy.
Đúng là nghèo đến đường cùng, bấu víu vào mọi cách có thể.
Nhưng bà ta muốn xem xem, điều đó có ích lợi gì không?
Chẳng lẽ một cô gái trẻ miệng còn hôi sữa như thế có thể làm được gì?
Tần Chính Nam đứng dậy từ vị trí chủ nhà, cung kính chào đón: “Cô đến đúng lúc lắm, hôm nay e rằng còn phải làm phiền cô một việc.”
Hôm nay, Cẩm Triêu Triêu mặc một bộ sườn xám màu xanh nhạt, trên cổ đeo chuỗi ngọc trai lấp lánh, mỗi viên ngọc đều tròn đầy, tỏa sáng rực rỡ.
Mái tóc dài cắt kiểu công chúa được búi cao, cố định bằng một cây trâm ngọc bích, tôn lên vẻ thanh tao quý phái, tạo cảm giác quyền uy, lạnh lùng không dễ tiếp cận.
Cô tiến lên phía trước, rất tự nhiên ngồi vào vị trí chủ vị mà Tần Chính Nam vừa ngồi.
Kiều Tuyết Cầm sững sờ ngay tại chỗ.
Con nhóc này… lại dám ngồi vào vị trí chủ nhân nhà họ Tần? Tần Chính Nam đúng là quá nhu nhược!
“Tần Chính Nam, cậu đúng là ngu xuẩn đến cực điểm, lại muốn dựa vào một con nhóc để thay đổi vận mệnh của nhà họ Tần sao?”
Bà ta nắm chặt tay, đôi mắt mở to đầy vẻ khó tin.
Tần Chính Nam không để ý đến Kiều Tuyết Cầm, chỉ nhìn về phía Cẩm Triêu Triêu, cung kính nói: “Cô từng nói chọn vợ phải hợp bát tự. Tôi muốn nhờ cô xem trong hai người bọn họ, ai có bát tự phù hợp hơn.”
Lúc này, người hầu dâng trà lên.
Cẩm Triêu Triêu đưa tay nhận lấy, nhưng không vội trả lời mà đặt chén trà xuống, ngước mắt nhìn hai cô gái vẫn chưa nói lời nào.
Hai người này cô đã gặp khi lần đầu tiên đến nhà họ Tần.
Một người là Lưu Y Uyển, ăn mặc lộng lẫy, xinh đẹp sang trọng.
Người còn lại là Lưu Tri Thư, dáng vẻ phóng khoáng, tùy ý.
Lưu Y Uyển thấy Cẩm Triêu Triêu nhìn sang, liền khó chịu quay mặt đi.
Trong khi đó, Lưu Tri Thư vẫn giữ nụ cười dịu dàng, thái độ bình thản.
Cẩm Triêu Triêu quay sang Tần Chính Nam: “Nếu anh nhất định phải cưới một trong hai người thì kết quả chẳng phải đã quá rõ ràng sao? Người ta vẫn nói, ép duyên thì chẳng thể có hạnh phúc. Nếu một người không muốn gả cho anh, dù anh có cưới cô ấy về cũng chỉ rước thêm phiền phức mà thôi.”
Ánh mắt sắc bén của Tần Chính Nam rơi xuống người Lưu Y Uyển.
Lưu Y Uyển bị ánh mắt của anh làm cho sợ hãi, cả người run lên, ngồi không yên. Nhưng nghĩ đến chuyện nhà họ Tần sắp phá sản, cô ta vẫn lấy hết can đảm lên tiếng: “Xin lỗi, tôi thật sự không thích anh, cũng không muốn lấy anh. Trước đây là do mẹ tôi ép tôi thay thế Lưu Tri Thư để thực hiện hôn ước.”
Sắc mặt Kiều Tuyết Cầm cứng đờ, mặc dù không vui khi con gái đổ hết trách nhiệm lên mình, nhưng vì hạnh phúc của con, bà ta đành chấp nhận.
“Tần tiên sinh, trước đây là tôi không hiểu chuyện, tôi xin lỗi cậu.” Kiều Tuyết Cầm đứng dậy, giả vờ hối lỗi.
Tần Chính Nam hất cằm nhìn quản gia: “Tiễn khách!”
Quản gia bước lên, làm động tác mời Kiều Tuyết Cầm và Lưu Y Uyển ra ngoài.
Sắc mặt Kiều Tuyết Cầm không tốt chút nào, nhưng vẫn phải đưa con gái rời đi.
Lúc này, trong phòng khách chỉ còn lại Cẩm Triêu Triêu, Tần Chính Nam và Lưu Tri Thư.
Bầu không khí vốn ồn ào bỗng trở nên yên tĩnh.
Lưu Tri Thư nhìn Tần Chính Nam, giọng điệu dứt khoát: “Tôi đồng ý gả cho anh. Dù nhà họ Tần có phá sản, tôi cũng sẵn sàng đánh đổi tất cả để giúp anh.”
Đây là người đàn ông cô thầm thương trộm nhớ bao năm, dù anh trở thành thế nào, cô vẫn yêu anh.
Tần Chính Nam không ngờ Lưu Tri Thư lại nói vậy.
Từ đầu đến giờ cô chưa từng lên tiếng, anh còn tưởng cô cũng không muốn kết hôn.
Nhà họ Tần hiện tại có quá nhiều biến số, tin đồn phá sản cũng không phải vô căn cứ.
Chính vì vậy, Kiều Tuyết Cầm mới dám hống hách trước mặt anh.
Tần Chính Nam quay sang Cẩm Triêu Triêu: “Chúng tôi vốn đã có hôn ước, giờ cô ấy đồng ý, tôi cũng sẽ cưới cô ấy. Cô xem, bát tự của chúng tôi có hợp không?”
Cẩm Triêu Triêu nhìn Lưu Tri Thư. Cô gái này có ngũ quan thanh tú, làn da trắng hồng, vóc dáng mảnh mai nhưng không yếu đuối, ngón tay thon dài mềm mại.
Chỉ xét ngoại hình, cô ấy là một người có phúc khí. Hơn nữa, trên người còn toát ra khí chất nho nhã, có lẽ là do đọc sách nhiều năm mà hun đúc nên.
“Tần tiên sinh, vì hai người đã có hôn ước, chắc hẳn cha mẹ anh đã từng xem bát tự cho hai người rồi. Chi bằng đưa bát tự ra đây, tôi sẽ xem lại giúp.”
Hai người viết ra sinh thần bát tự của mình.
Cẩm Triêu Triêu chỉ liếc qua đã mỉm cười: “Quả nhiên là vậy. Tuổi Thìn và tuổi Dậu là lục hợp cao nhất. Giờ sinh cũng tương hợp. Nam sinh giờ Thìn, ngũ hành thuộc Thổ; nữ sinh giờ Ngọ, ngũ hành thuộc Hỏa. Đây là tổ hợp ‘Thiên Y’, mang ý nghĩa vượng phát, thành công và sáng tạo.”
Tần Chính Nam và Lưu Tri Thư đồng loạt thở phào nhẹ nhõm.
Hôn nhân là chuyện hệ trọng, chỉ khi đôi bên hòa hợp thì mới có thể lâu dài.
Họ đều hy vọng có thể gặp được người bạn đời tốt chứ không phải giống như Kiều Tuyết Cầm và Lưu Y Uyển, chỉ biết chạy theo bề ngoài, mưu cầu địa vị và tiền tài hư ảo.
Tần Chính Nam không có nhiều ấn tượng về Lưu Tri Thư. Trong ký ức của anh, anh chỉ biết mình có một hôn ước như vậy.
Nhiều năm trước, cha mẹ anh từng nhận ân huệ từ mẹ của Lưu Tri Thư, đối phương đưa ra lời đề nghị kết duyên từ bé, thế là nhân duyên này mới được định ra.
Vì hợp tuổi, anh sẽ làm theo lễ nghi, cưới cô về nhà. Không nói đến chuyện yêu đương sâu đậm, nhưng anh sẽ làm tròn trách nhiệm của một người chồng.
Cô ấy nguyện ý gả cho anh, vậy thì suốt quãng đời còn lại, anh cũng nguyện dốc hết tình yêu của mình, dành cho cô một mái nhà ấm áp.
Cẩm Triêu Triêu nhấc tách trà lên, tao nhã thưởng thức, khóe môi nở nụ cười: “Vì phu nhân tương lai của nhà họ Tần cũng có mặt, vậy thì vừa hay, dẫn cô ấy cùng tham gia nghi thức hôm nay. Dù sao thì cô ấy đã gả vào nhà họ Tần, cũng là một phần của gia tộc này. Cô ấy sẽ nhận được sự che chở từ tôi, nhưng đồng thời cũng cần tự ràng buộc bản thân, rộng rãi kết duyên lành.”
Tần Chính Nam lập tức cung kính đáp: “Được!”
Trong lòng Lưu Tri Thư dù có nhiều thắc mắc, nhưng không hỏi thêm gì mà chỉ ngoan ngoãn theo sau Tần Chính Nam.
Cô muốn trở thành một người vợ hiền, chứ không phải kẻ phiền toái làm vướng bận anh.
Người anh tôn trọng, cô cũng cần tôn trọng như vậy.
Nghi thức được tổ chức tại tòa nhà mới mua của Tần Chính Nam.
Cẩu Học Cơ hôm nay cũng có mặt, dù sao thì tòa nhà này chính là do ông cùng Tần Chính Nam chọn lại.
Mặc dù khu vực xung quanh trông không quá sầm uất, nhưng đây thực sự là một vùng đất phong thủy tuyệt vời.
Tin rằng chẳng bao lâu nữa, khi nhà họ Tần định cư ở đây, khu vực này cũng sẽ nhanh chóng phát triển.
Nghi thức được tổ chức tại chính sảnh của tòa nhà mới.
Đại sảnh được trang trí vô cùng rực rỡ, trên bàn bày đầy những bó hoa tươi đẹp, bàn ghế trong sảnh cũng được lau chùi sạch sẽ, không một hạt bụi.