Hàn Vũ dọn dẹp bát đĩa vỡ và cơm rơi vãi trên sàn, rồi lấy một bát cơm khác đưa cho Ngụy Oánh Tuyết, dịu dàng dỗ dành: “Ăn cơm đi, cả ngày chưa ăn gì rồi, sẽ đói lắm đấy! Cơm rang cô cũng chưa động đến.”
“Muốn ở lại thì ở lại đi!” Ngụy Oánh Tuyết nức nở đứng dậy rồi nằm lại trên giường.
“Cô! Tôi đúng là tức chết mất, nếu không phải tôi có chút áy náy thì tôi đã dạy cho cô một bài học rồi, ăn cơm đi!” Hàn Vũ gắp thức ăn vào bát rồi bưng đến bên giường, định đút cho cô ăn.
“Cô không hiểu tiếng người à? Muốn ở lại thì được, nhưng đừng làm phiền tôi, nếu không thì cút đi cho tôi!”
“Tôi vất vả nấu cơm cho cô, để cô ăn cũng là vì muốn tốt cho cô, sao cô lại không biết điều như vậy chứ. Tự ăn hay để tôi đút, cô tự chọn đi!” Tính bướng bỉnh của Hàn Vũ cũng nổi lên.
“Vô lại, cô không đi thì tôi đi!”
Người này thật sự muốn đi sao? Tức giận, cô bước tới ôm eo Ngụy Oánh Tuyết, ném cô trở lại giường. Cú ném này khiến cơ thể vốn đã yếu ớt của Ngụy Oánh Tuyết ngất lịm đi.
Chết rồi, mình dùng sức quá mạnh, cơ thể cô ấy bây giờ không chịu nổi cú ném như vậy. Giờ phải làm sao đây! Hàn Vũ đỡ Ngụy Oánh Tuyết nằm thẳng trên giường, chiếc quần jean sáng nay cô ấy mặc vẫn còn trên người, mặc vậy chắc chắn rất khó chịu. Mấy cô gái xinh đẹp này toàn thích mặc đồ bó sát, mặc vậy không thấy khó chịu sao, vẫn là đồ thể thao thoải mái hơn. Thôi thì làm bảo mẫu đến cùng vậy, giúp cô ấy thay đồ ngủ, lau mặt, mát xa. Loay hoay một hồi lâu, Ngụy Oánh Tuyết mới tỉnh lại: “Tỉnh rồi à? Sáng nay xin lỗi, là do tôi nóng vội nên dùng sức quá mạnh, cô cử động xem có chỗ nào đau không, nếu đau thì tôi đưa cô đi bác sĩ!”
Ngụy Oánh Tuyết coi như không nghe thấy, quay người nằm nghiêng, không nhìn cô ta, lúc này mới cảm thấy quần áo của mình có gì đó không đúng: “Cô lại động vào tôi?”
“Tôi chỉ thay quần áo cho cô thôi, quần jean của cô mặc chật quá, không thoải mái, thay ra cho dễ chịu! Tôi không làm gì khác đâu! Tôi chỉ có ý tốt thôi, đừng hiểu lầm!”
“Đồ khốn nạn!” Ngụy Oánh Tuyết kéo chặt chăn, quay lưng lại.
“Cái đó… cơm cô vẫn phải ăn, nếu không sẽ không chịu nổi đâu!”
“Không ăn!”
Hàn Vũ bước tới kéo Ngụy Oánh Tuyết ngồi dậy, để cô dựa vào lòng mình: “Tôi đút cho cô ăn, tôi xin cô đấy, bà cô của tôi ơi, chỉ một đêm thôi, nghe lời tôi được không!”
Con nhỏ này sao khỏe thế, mình không có chút cơ hội phản kháng nào, bị cô ta giữ chặt trong lòng không thoát ra được, cuối cùng đành phải thôi vùng vẫy, mặc kệ cô ta ôm: “Muốn cho tôi ăn cơm cũng được, nhưng trước tiên hãy buông tôi ra!”
“Được, cho cô đây!” Hàn Vũ buông cô ra nhưng vẫn không để cô rời khỏi vòng tay mình.
“Cô có thể tránh xa tôi một chút được không? Tôi đã đồng ý ăn rồi mà!” Câu nói ngắn ngủi gần như bị nghiến ra từ kẽ răng.
“Ăn cơm thôi mà sao lắm chuyện thế, bà cô ơi, cứ ăn như vậy đi.”
Ngụy Oánh Tuyết thật sự không nuốt nổi, bị cô ta làm cho hết cả hứng ăn, chỉ ăn được vài miếng cơm rồi trả bát cho Hàn Vũ: “Tôi no rồi, cô có thể tránh xa tôi một chút rồi chứ!”
“Mới ăn có tí vậy mà, ít quá, thôi thì có còn hơn không, vậy tôi pha cho cô cốc sữa nhé, cô đợi chút.”